Đường Mộ Bạch cảm thấy cách suy nghĩ của chính mình và phụ nữ không giống nhau, cho nên anh nghĩ một hồi mà vẫn không thể nghĩ thông, vốn dĩ anh cũng không định kể những chuyện như vậy với người khác, có điều bác tài xế trước mặt thực sự là nhiệt tình như lửa, vừa nhìn liền biết là một người từng trải có kinh nghiệm, anh suy nghĩ hai giây, vẫn quyết định mở miệng: “Cháu cũng không biết.”
Lục Dĩ Ngưng tuyệt vọng.
Cũng không biết là do đã đến giữa hè hay như thế nào, dù cho bên trong xe có mở điều hòa nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngột ngạt, không khí trong xe tựa như ngưng đọng lại khiến người ta có chút khó thở.
Lục Dĩ Ngưng hạ cửa kính xe xuống một nửa, sau đó hít một hơi thật sâu dòng không khí đang lưu động.
Bác tài xế “Ay yo” rồi nói, “Chàng trai trẻ, có phải cháu chưa từng có bạn gái không?”
Nói xong câu này, Lục Dĩ Ngưng thật sự không nhịn được nữa, khóe miệng cô nhếch lên, khẽ “Ha” một tiếng.
Tiếng “Ha” này rất ngắn ngủi, hơn nữa âm thanh cũng cực nhẹ.
Lục Dĩ Ngưng vốn tưởng rằng hai người này chắc chắn không nghe được, kết quả vừa “ha” xong, bầu không khí đột nhiên liền im bặt, ánh mắt hai người kia không hẹn mà cùng rơi vào trên người cô, vẫn là bác tài xế mở miệng trước: “Chàng trai trẻ, có phải cháu đã làm chuyện gì có lỗi với cô bé này không?”
Đường Mộ Bạch nhíu mày: “Không có.”
“Thế cháu có bạn gái cũ không?”
“Có.”
“Có tiện hỏi mấy người không?”
Đường Mộ Bạch mặt không biểu tình, “Quên rồi.”
Thật sự là quên rồi, chuyện đã xa lắc xa lơ như vậy rồi, ngay cả những người bạn gái cũ tên là gì dáng dấp ra sao anh cũng đã không còn nhớ rõ nữa rồi.
Bác tài xế cuối cùng đã hiểu ra, xem ra không chỉ từng quen bạn gái mà còn từng quen rất nhiều!
Chẳng trách bạn gái hiện tại sẽ tức giận, bác tài xế thử dò xét nói: “Có phải hôm nay con bé nhìn thấy một trong số những bạn gái cũ của cháu không?”
Không phải nói tình địch gặp nhau đều đỏ con mắt sao, nhưng so với tình địch gặp nhau thì chuyện càng đỏ mắt hơn chính là người cũ và người mới gặp nhau.
Bác tài chỉ tưởng tượng một chút đến cảnh tượng đó thôi cũng đã rùng mình một cái, ông rất nhập tâm, biểu cảm xoắn xuýt còn kích động hơn cả hai đương sự, kết quả chưa được vài giây đã nghe thấy giọng nam kia vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Không có.”
Vở kịch lớn vừa mới dựng lên trong đầu người tài xế cứ như vậy tan vỡ thành bọt nước.
Ông quyết định không thèm hỏi sinh vật đơn bào này nữa, vừa muốn quay sang nói chuyện với Lục Dĩ Ngưng thì lại nghe thấy giọng nam phía sau “Ồ” một cái, “Hình như cháu biết rồi.”
Hai người còn lại trong xe đều không nói gì, bác tài xế là nghe anh nói rồi không hiểu ra sao, còn Lục Dĩ Ngưng, lồng ngực cô tựa hồ vang lên một tiếng “Thình thịch” rất lớn, bàn tay đặt trên đùi vô thức nắm chặt lại.
Quãng đường từ Lộc Cảng đến nhà Lục Dĩ Ngưng cũng không quá xa, xe taxi đi nửa giờ đã dừng lại ở điểm đích.
Cô còn chưa kịp quét mã thì người bên cạnh đã đưa ra một tờ tiền màu đỏ, đại thiếu gia này ra tay vẫn hào phóng như vậy, chỉ để lại một câu “Không cần trả lại” rồi liền mở cửa xuống xe.
Đột nhiên Lục Dĩ Ngưng không muốn xuống xe nữa.
Thế nhưng bác tài xế vẫn còn phải đón lượt khách tiếp theo, hơn nữa ven đường còn có một người vẫn luôn đứng đó giữ cửa xe cho cô, Lục Dĩ Ngưng ấn mi tâm, không dám chậm trễ nữa, bước ra khỏi xe.
Cửa ghế sau xe nhanh chóng được Đường Mộ Bạch đóng lại, bác tài xế còn thò đầu ra: “Dỗ dành bạn gái cháu cho cẩn thận nhé!”
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, tâm trạng của Lục Dĩ Ngưng cũng đã sớm bình phục lại.
Cô không còn nghĩ về đôi dép đi trên chân Văn Tĩnh kia nữa, nhấc chân liền đi thẳng vào bên trong tiểu khu.
Đường Mộ Bạch đi bên cạnh cô, suốt dọc đường hai người không nói một câu nào, thậm chí còn không một lần trao đổi ánh mắt với nhau, ngay cả bảo vệ ở cổng tiểu khu cũng cảm thấy họ giống như một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau.
Lục Dĩ Ngưng cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào, cô bước đi nhanh hơn người bên cạnh cũng bước nhanh hơn, cô đi chậm lại người bên cạnh cũng đi chậm lại theo, khi sắp đến cửa nhà, Lục Dĩ Ngưng dừng lại, “Anh đi theo em để làm gì?”
“Dỗ bạn gái.”
“……”
Có ai dỗ người khác như anh không?
Cả quãng đường không nói một câu nào, đây là cách dỗ gì vậy chứ!
Lục Dĩ Ngưng sắp bị anh chọc tức đến bật cười, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, cô nhíu mày trừng mắt nhìn anh, “Ai là bạn gái anh?”
“Ai hỏi anh thì chính là người đó.”
Không biết xấu hổ.
Lục Dĩ Ngưng không để ý đến anh nữa, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Đường Mộ Bạch cũng không hề cảm thấy xấu hổ, tiếp tục đi theo bên cạnh cô một tấc cũng không rời, nhưng so với vừa rồi anh cũng đã tiến bộ hơn một chút, ít nhất cũng biết mở miệng nói chuyện với cô: “Bữa tối ăn có ngon không?”
Lục Dĩ Ngưng không nói lời nào, im lặng bước tiếp.
Lúc ăn bữa tối, Đường Mộ Bạch gần như quan sát toàn bộ quá trình ăn cơm của cô.
Cô có vẻ rất thích ăn sườn xào chua ngọt, không thích ăn rau sống, người trước gắp thức ăn được mấy lần, kẻ sau mới chỉ động đũa được một lần.
Có điều Lục Dĩ Ngưng không chú ý đến, bởi vì cô không hề nhìn anh.
Đường Mộ Bạch được con gái theo đuổi quen rồi, lần đầu tiên anh theo đuổi một cô gái, thật sự cảm thấy không phải chỉ khó ở mức bình thường.
Đặc biệt cô gái này còn là bạn gái cũ đã từng bỏ rơi anh.
Bởi vì Lục Dĩ Ngưng đi rất nhanh nên lần này chưa tới nửa phút đã về đến cửa nhà.
Cô không dừng lại, ấn vân tay mở cổng định đi vào, kết quả khóa vừa được mở liền nghe thấy Đường Mộ Bạch mở miệng gọi cô: “Dĩ Ngưng.”
Anh thực sự chưa từng gọi cô như vậy bao giờ, bất kể là trước kia hay là hiện tại, cho nên khi vừa nghe thấy hai từ này thốt ra từ trong miệng anh, Lục Dĩ Ngưng còn tưởng rằng lỗ tai mình hỏng rồi nên nghe thiếu mất một từ, ngây người một chút, Đường Mộ Bạch đã lại mở miệng: “Anh và Văn Tĩnh chưa từng yêu nhau.”
“… Ồ.”
Vậy cũng không có nghĩa là về sau sẽ không yêu.
Nhìn dáng vẻ cô ta có thể tùy ý ra vào nhà họ Đường cứ như là không lâu sau liền có thể trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự kia luôn rồi vậy.
“Không cần giải thích với em,” Lục Dĩ Ngưng đứng vững, sau đó quay đầu nhìn anh: “Dù sao cũng không liên quan gì đến em.”
Đường Mộ Bạch cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy, nếu như là trước kia, anh chắc chắn sẽ rời đi mà không hề ngoảnh lại, thế nhưng dù sao cũng đã trưởng thành chín chắn hơn rồi, biết rằng bản thân mình mong muốn cái gì hơn, anh căn bản không trả lời câu nói của Lục Dĩ Ngưng, tự lẩm bẩm: “Dép của cô ấy là trước kia mẹ anh mua bị thừa thôi, anh vứt đi có được không?”
Dừng một chút, anh lại nói: “Về nhà liền vứt.”