Em nhất định phải bình an.
“Chậc chậc, Khung Dực, tạ lỗi nhé!” Phù A Xán cảm khái kêu, đoạn thúc ngựa rồi vung roi lao đến.
Chờ anh. Chờ anh về.
“Các vị huynh đệ, đời này cùng sống chết với mọi người là phước phần của ta.”
Khung Dực bình tĩnh nói, đoạn xoay xoay thanh trường kiếm rồi lao lên chặn trước hai người kia. Phía đối diện hắn, ba vị tộc chủ đang dâng lên như lốc xoáy, ngựa hí vang trời, đất bụi bay vần vũ.
“Thống lĩnh!!! Khônggggggg!!!”
Kỷ Phong và Đinh Đại Đồng thét lên, thế nhưng bọn hắn cũng bị sơn tộc lao vào vây ráp, nhất thời không ai có thể yểm trợ cho Khung Dực, chỉ còn có thể trơ mắt nhìn Khung Dực một mình chống chọi với ba vị tộc chủ kia.
Xoẹt.
Rầm.
Khung Dực bị ăn một roi của Phù A Xán, cánh tay bật máu tươi. Hắn cau mắt nhìn miệng vết thương, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Phù A Xán không tẩm độc vào roi.
Thế nhưng chưa kịp vui mừng, Khung Dực lại phải đối phó với Lĩnh Khâm. Cả người hắn giắt đầy ám khí, khi thì thình lình rút ra từ sau gáy, khi thì vung gót chân, lúc lại giấu sau đùi. Khung Dực dùng một thanh trường kiếm vừa phòng thủ vừa tấn công, lại còn phải tránh những ngọn roi chan chát của Phù A Xán, một chốc sau đã cảm thấy tay chân tê rần, khắp người ê ẩm như muốn rã ra, tan thành tro vụn.
Đúng lúc đó, Chênh Ka Đai nhân lúc Khung Dực vừa tránh ba lưỡi phi tiêu của Lĩnh Khâm mà để hở sườn, lập tức thúc ngựa xông tới rồi chồm lên, vừa cho vó ngựa đạp xuống vừa nhắm ngay bụng Khung Dực mà vung đao chém tới.
Trong tích tắc đó, Khung Dực chợt hốt hoảng, lồng ngực đông cứng lại. Tâm trí hắn vụt qua một hình ảnh thân thương.
Một ngọn tóc đen thấp thoáng bay dài. Một manh áo lụa. Một nụ cười duyên.
Ngọc Huyên, anh…
Vútttttttttt. Phậpppppppp!!!
Vào đúng giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường thương từ xa bỗng dưng lao đến, chuẩn xác cắm thẳng vào giữa ngực Chênh Ka Đai. Lực thương đi mạnh đến nỗi kéo hắn bật ngược về sau, rơi thẳng xuống đất. Mũi thương ghim chặt lên nền đất, ghim cả thân trên của Chênh Ka Đai xuống, ấy vậy mà chuôi thương vẫn còn rung lên bần bật.
Tất cả đồng loạt sững sờ.
Từ phía xa, một đạo quân lạ mặt băng băng lao đến như một mũi tên, vừa dũng mãnh vừa ngang tàng, khí thế không gì cản nổi. Đạo quân này có số lượng không nhiều, thế nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ, chẳng khác nào một bầy thú hoang. Đạo quân rẽ biển người, vạch một đường rành rành trên chiến trận, chuẩn xác nhắm vào vòng vây đang vây khốn Khung Dực, Kỷ Phong và Đinh Đại Đồng.
Ầmmmmmmmm!!!
“Chuyện gì????”
“Chênh Ka Đai! Chênh Ka Đai ngã xuống rồi!”
“Tộc chủ!!!”
“Aaaaarrrrrrrrrrrrrrr!!!!!”
“Cẩn thận! Địch có viện binh, địch có viện binh!!!”
“Vào đội hình, vào đội hình yểm trợ! Mau lên!!!”
Khí thế đội quân sơn tộc đang vây ráp gần như bị đánh tan, khắp tứ phía kêu la như ong vỡ tổ. Thế trận tức khắc xoay chiều.
Khung Dực ngẩng đầu, nhìn vào thanh trường thương đang ghim chặt Chênh Ka Đai.
Thanh trường thương này…
Liệu có phải…
Trái tim chợt đập nhanh như phi mã. Khung Dực thở dồn dập, rướn người nhìn về phía đạo quân lạ mặt vừa giải cứu cho mình.
Đạo quân này cực kỳ rách rưới. Chiến giáp may từ da thú chắp vá, người người đều thấm đẫm phong sương như thể vừa đi cả một chặng đường dài, vũ khí cũng là đủ thứ loại tạp nham, nhìn kỹ còn có giáo mác tự mài, cung tên tự chế.
Thế nhưng, ở bọn họ lại bừng lên sức trẻ ngời ngời.
Hơn nữa, bọn họ còn mang theo những lá chiến kỳ đỏ thẫm.
Khung Dực cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, tâm can quặn thắt, hai mắt thì cay cay.
Giờ phút này trên toàn lãnh thổ Đại Thương, không còn tìm thấy một lá cờ hiệu nào của Nhị vương tử nữa. Chúng đều bị đốt cả rồi.
Đội quân duy nhất còn giữ cờ hiệu của hắn và mang theo trước lúc ra đi… chính là đội quân chinh tây.
“Thống lĩnh!”
Người chủ soái của đạo quân nọ từ xa lao đến. Hắn không cưỡi ngựa mà lại cưỡi trên lưng một con bạch hổ, đai lưng và dây cương làm từ một loại da thú gì đó rất dày, còn có vảy vuông vuông xù xì, ram ráp.
Đến trước mặt Khung Dực, hắn dừng cương, nở nụ cười tươi roi rói.
Làn da hắn như ngâm mật. Tóc dài cột lên cao xen lẫn vô số bím tóc thắt nhỏ và dây vải li ti nhiều màu. Trước ngực hắn đeo xâu chuỗi làm từ nanh thú, cái nào cái nấy vừa to vừa nhọn. Áo quần lấm lem phủ bụi, ủng da cũ sờn, khăn choàng trên cổ bạc thếch, chẳng còn nhìn rõ màu chi.
Chỉ duy có đôi mắt hắn là sáng bừng, long lanh như vạn vì sao.
“Kỳ Anh.” Khung Dực khàn khàn giọng rồi bước tới.
“Hahahahahaha Thống lĩnh, thuộc hạ tuân lệnh ngài, không chết mà quay về rồi!”
Lăng Kỳ Anh nhảy phốc xuống khỏi lưng bạch hổ, đoạn cười khảng khái rồi nhanh chân bước tới.
Mấy năm đi xa, giờ đây hắn đã cao lớn và vạm vỡ hơn nhiều. Vẻ thiếu niên ngày nào đã tan đi hết, bây giờ nhìn vào chỉ thấy dấu vết gió sương lắng đọng mà thành. Thứ duy nhất không thay đổi có lẽ là đôi mắt sáng và vẻ tùy ý trong từng lời nói, từng cử chỉ.
Kỳ Anh bước tới, nụ cười trên môi vẫn chưa hề tắt, bình tĩnh giật phắt thanh trường thương đã đoạt mạng Chênh Ka Đai ra. Đến tận lúc này, Khung Dực mới bàng hoàng nhận ra, hắn đang dùng tay trái, vốn là cánh tay không thuận.
Mà cánh tay phải thì nãy giờ vẫn luôn để thõng.
Nhìn kỹ lại, từ đoạn dưới khuỷu tay trở xuống đã trống không.
“Kỳ Anh…”
Khung Dực lần nữa chấn động, không nói nên lời.
“Xời, Thống lĩnh, đừng bận tâm!” Kỳ Anh nhìn biểu tình trên gương mặt Khung Dực thì liền bật cười phới nới. “Thuộc hạ nhờ vậy mà luyện thành độc chiêu dùng thương tay trái, đảm bảo khó ai có thể đánh bại đâu nha, hahaha!”
“Rồi còn thuần được thằng quỷ này nữa!” Hắn quay lại vỗ vỗ đầu con bạch hổ, đoạn khẽ kéo nó lại gần Khung Dực. “Thấy được bao nhiêu là thứ, biết được bao nhiêu là chuyện! Ôi Thống lĩnh, từ từ thuộc hạ kể cho người nghe. Ở vùng đầm lầy phía tây ấy hả, có…”
“Thằng tiểu tử chó chết nhà ngươi!” Đinh Đại Đồng lúc này cũng tranh thủ chạy lại, đánh vào lưng hắn bồm bộp rồi lớn giọng ai oán mà mắng.
“Ông đây cho người đi tìm ngươi, rồi còn báo tin bao nhiêu lần, chờ tin bao nhiêu bận, vậy mà cả đám các ngươi vẫn bặt vô âm tín! Báo hại ông đây…”
“Đinh tướng quân, ngại quá ngại quá! Ta tạ lỗi với ngài sau nhé, hahahahaha!”
Đinh Đại Đồng làm ra vẻ rộng lượng rồi phất tay: “Hừ! Thôi thôi thôi, cho qua cho qua! Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
“Ủa, mà khoan…” Đinh Đại Đồng nhớ ra: “Làm sao ngươi biết bọn ta ở ngoại ô Vương Đô chứ không phải Khúc Băng?”
“Chuyện… hơi dài.” Kỳ Anh bất chợt ngập ngừng, sau đó lại nhanh chóng trưng ra nụ cười tùy ý: “Chắc phải uống năm vò rượu táo, ăn hết một con dê nướng và hai mâm bánh mật ong mới kể xong đó, hahahahaha!”
“Kỳ Anh.” Khung Dực nén đi xúc động, bước lại khẽ ôm vai hắn, đoạn ra hiệu cho Đinh Đại Đồng tránh sang một bên.
Thấy Lăng Kỳ Anh ba hoa chích chòe nãy giờ, Khung Dực ngẫm một chút đã hiểu.
Tên nhóc này cũng biết sợ rồi à.
Khung Dực cười khẽ rồi xoay vai hắn lại, ép Kỳ Anh phải đối mặt với điều hắn vẫn luôn trốn tránh.
“Kỷ Phong vẫn luôn đợi ngươi quay về.”
Nụ cười trên môi Lăng Kỳ Anh cứng đờ lại trong giây lát. Hắn bần thần nhìn theo ánh mắt của Khung Dực rồi chậm rãi xoay lưng.
“Kỷ đại…”
Chữ “ca” còn chưa kịp thốt ra, Kỷ Phong đã bất chợt lao đến giáng cho Lăng Kỳ Anh một cú đấm cực mạnh vào giữa ngực.
Lăng Kỳ Anh bị bất ngờ, lãnh trọn cú đấm rồi loạng choạng ngã ra sau. Vào giây phút hắn nghĩ mình sẽ mất hết thể diện mà ngã chổng vó, Kỷ Phong đã dang hai tay ra ôm chầm lấy hắn.
Rầm.
Không phải một người, mà là hai người cùng ngã.
Đinh Đại Đồng trố mắt nhìn. Con bạch hổ của Lăng Kỳ Anh trố mắt nhìn. Ở phía đối diện, Phù A Xán cũng trố mắt nhìn.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Khung Dực xua xua tay. “Đi, đi đánh nhau tiếp nào, đi mau!”
Lăng Kỳ Anh chật vật ngồi dậy rồi cúi mặt nhìn xuống. Kỷ Phong vẫn đang ôm chầm lấy hắn, mặt giấu vào trong tấm áo rách rưới của hắn, bả vai thì run run, hai cánh tay bấu chặt đến phát đau.
Lăng Kỳ Anh ngẩn người.
Hắn chưa bao giờ trông thấy Kỷ đại ca của hắn xúc động như thế này.
Những năm tháng chia xa như trôi qua vùn vụt, thời gian quay lại giây phút từ biệt lúc hắn lên đường. Lăng Kỳ Anh nhớ rõ những lời nói của mình khi đó, cũng nhớ rõ nụ hôn tạm biệt có mùi vị đắng chát ra sao.
Kỷ đại ca, quên ta đi.
Nói là nói vậy thôi, chứ kỳ thực mấy năm nay, hắn vẫn luôn âm thầm lo sợ.
Hắn sợ mình bảo người ta quên, thế là người ta quên thật.
Ấy vậy mà, Kỷ Phong vẫn luôn đợi hắn.
Y vẫn luôn chờ hắn quay về!
Lăng Kỳ Anh cảm thấy vừa lâng lâng hạnh phúc, vừa xúc động tủi thân. Hắn vụng về ôm chầm lấy Kỷ Phong, dùng vòng tay đã không còn lành lặn của mình mà siết chặt lấy y. Dường như Kỷ Phong cũng cảm nhận được sự trống vắng ở cánh tay bên phải, y lại càng ôm chặt hắn hơn, dù cố đè nén thế nào, nước mắt vẫn tuôn ra rưng rức, thấm ướt ngực áo Kỳ Anh một mảng.
“Kỷ đại ca… Ta nhớ huynh chết mất. Mấy năm qua…”
Lăng Kỳ Anh cúi xuống thì thầm.
“Uây! Ai như Kỳ Anh? Là Kỳ Anh, là tên tiểu tử nhà ngươi đúng không?”
Phù A Xán nãy giờ nheo nheo mắt nhìn người thanh niên cực kỳ quen mặt này, tới tận bây giờ mới vỗ vỗ trán nhớ ra.
“Mấy năm không gặp, ngươi lớn rồi ha!” Hắn liếc nhìn lỗ hổng toang hoác trên ngực Chênh Ka Đai rồi tặc lưỡi: “Được đó, được đó!”
Lăng Kỳ Anh hết cách, đành vừa ôm Kỷ Phong dỗ dỗ, vừa ngẩng lên chào đáp lễ vị tộc chủ Kỉ Di.
“À, trại chủ Phù A Xán! Bấy lâu không gặp, giờ đã lên chức tộc chủ rồi ha!”
“Hahahahahaha, ta…” Phù A Xán ngửa mặt cười ha hả, đang định nói thêm vài câu thì bỗng dưng á khẩu, hai mắt trợn tròn.
Mà Lăng Kỳ Anh cũng sững người ra, toàn thân chấn động.
Kỷ Phong vừa dùng hai tay ôm lấy gương mặt hắn, rồi mặc kệ đang giữa lúc chiến trường khói lửa binh đao, y kéo hắn lại gần, gấp gáp đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Con bạch hổ của Lăng Kỳ Anh lại trố mắt lần thứ hai, lần này còn nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.
Giây phút xúc động qua đi, Lăng Kỳ Anh lập tức ghì lấy Kỷ Phong, hé miệng ra càn quét.
Phù A Xán cả kinh!
“Kỳ… Kỳ Anh! Kỷ Phong! Hai ngươi… hai ngươi đang làm cái trò gì???”
Không chỉ riêng Phù A Xán, Lĩnh Khâm và những tên sơn tộc gần đó cũng chứng kiến cảnh này, đồng loạt đơ ra như tượng.
Ài, thật tình mà nói thì cũng rất là tội nghiệp cho sơn tộc.
Bọn họ quanh năm ở trên núi sâu rừng thẳm, bộc trực thật thà, chuyện nam tử yêu nhau quả thật chưa hề nghe nói đến. Huống hồ, giờ phút này còn tận mắt chứng kiến màn tình nồng ý mật của Kỳ Anh và Kỷ Phong, chứng kiến nụ hôn từ dịu dàng đi đến bạo liệt, cả đám liền sợ tái mét mặt mày, ai yếu tim còn suýt chút là ngất xỉu.
“Aaaaarrrrrrrr!!!” Phù A Xán vội vã đưa tay lên bịt mắt, vừa giận vừa la hét mắng nhiếc không tiếc lời:
“Mưu hèn kế bẩn! Mưu hèn kế bẩn!!! Các ngươi che mắt lại, che mắt lại mau! Đại Thương điên rồi!!! Bọn chúng định dùng kế này… khiến quân ta nổi mụt lẹo mắt đó!!!”
“Tộc chủ anh minh!”
“Tộc chủ anh minh! Đại Thương mưu hèn kế bẩn!!!”
Khung Dực và Đinh Đại Đồng ở phía trước đang chống đỡ cho Kỳ Anh và Kỷ Phong, lúc này vừa bực vừa buồn cười không chịu nổi.
“Mở mắt ra! Nhắm mắt thì đánh nhau kiểu gì?” Đinh Đại Đồng quát lớn.
Khung Dực trái lại cực kỳ điềm tĩnh. Hắn chĩa trường kiếm về phía Phù A Xán và Lĩnh Khâm rồi từ tốn bảo:
“Ta cho các ngươi ba giây tự trấn tĩnh. Sau ba giây, bọn ta đánh tới.”
Tình hình hỗn loạn là thế, Kỳ Anh và Kỷ Phong lại chẳng nghe thấy gì.
Hơi thở gấp gáp, trái tim đập dồn, môi lưỡi ướt át, lồng ngực thì cháy bỏng. Kỳ Anh mê mải hôn một lúc lâu rồi mới thả người ra, đưa tay vuốt ve gương mặt Kỷ Phong, áp trán mình vào trán y rồi thở dài.
“Kỷ đại ca, ta xin lỗi…”
Ở khoảng cách gần, Kỷ Phong ngửi được mùi nắng gió, mùi bùn đất đầm lầy và cả mùi mồ hôi ngai ngái trên người đối phương.
Mắt mũi y cay xè lần nữa.
Hắn đã quay về thật rồi.
Kỷ Phong nắm lấy tay hắn, cả phần cánh tay bị cụt, đôi mắt ầng ậng nước nhưng giọng nói lại vừa yêu thương, vừa kiên quyết:
“Kỳ Anh, đánh xong trận này, chúng ta không chia ly nữa.”
Lăng Kỳ Anh nhìn sâu vào đôi mắt Kỷ Phong, thấy hình ảnh của mình đang phản chiếu trong sóng nước. Hắn thấy chính mình đang mỉm cười, đang sung sướng, đang vỡ òa như đứa trẻ đi xa sau cùng cũng được về nhà.
“Được.” Hắn ôm siết Kỷ Phong lần nữa, đoạn hôn phớt lên trán y. “Đánh xong trận này, chúng ta không chia ly nữa.”
Được sự giúp sức của đoàn quân chinh tây, phía Đại Thương vươn lên kiểm soát thế trận, lần đầu tiên không còn giằng co mà thật sự vùng lên dồn ép đối phương. Sơn tộc vừa mất đi Chênh Ka Đai, mũi quân tiên phong yếu thế, cánh quân bên trái cũng rối loạn. Sau một hồi cầm cự, nhận thấy tình hình càng lúc càng bất lợi, Hồ Kha phất tay ra hiệu cho đại binh sơn tộc tạm lui về nửa dặm.
“Thống lĩnh! Chúng ta có đuổi theo hay không?” Đinh Đại Đồng hăm hở quay sang hỏi, mồ hôi vẫn vã ra như tắm dưới nắng chiều.
“Không cần!” Khung Dực lắc đầu rồi chỉ tay về phía sau lưng mình. “Quay về nghỉ ngơi cho lại sức, đồng thời hội quân với Kỳ Anh và Lâm Sách.” Hắn ngưng một chốc rồi bảo thêm: “Ta cũng có chuyện quan trọng cần bàn.”
Một lát sau, toàn bộ dàn tướng soái của Đại Thương đã tụ họp trong lều của Lâm Sách.
Binh sĩ dọn lên chút nước và thức ăn nhẹ, còn để lại cả băng gạc và thuốc thang cầm máu trị thương, sau đó lập tức biết điều mà lui xuống. Những việc cỏn con như tự sát trùng rồi băng bó vết thương, các vị tướng quân của bọn họ ai ai cũng làm được, thế nên binh sĩ cũng chẳng phải hầu.
Khung Dực cởi giáp tay và giáp thân, băng bó cho vết thương roi quất do Phù A Xán gây ra lúc nãy, đoạn đưa mắt nhìn quanh lều.
Đinh Đại Đồng đang cắn bánh mì và thịt khô ngấu nghiến. Lâm Sách mặt vẫn còn hơi tái, thế nhưng cũng đã có thể ngồi dậy đàng hoàng. Ở góc bên kia, Lăng Kỳ Anh dường như đang làm nũng gì đó với Kỷ Phong khiến hắn tỏ vẻ đau lòng không thôi, thậm chí còn tự tay vắt khăn mềm nhúng nước rồi lau mặt, lau tay cho Kỳ Anh.
Khung Dực tựa lưng vào chiếc đệm mềm phía sau, nhè nhẹ thở ra một hơi dài.
Lâu lắm rồi hắn mới có lại cảm giác này.
Có đồng đội, có bằng hữu chung quanh, cùng nói cười, cùng ăn uống.
Một vài khắc trôi qua, Khung Dực tự băng bó cho mình xong thì cũng cầm chén nước lên hớp một hơi dài, sau đó đặt chén nước xuống bàn đánh cạch.
Tất cả mọi người trong lều đều hiểu, lập tức lấy lại vẻ nghiêm trang, hướng mắt nhìn về phía Thống lĩnh của mình.
Khung Dực nhè nhẹ gật đầu rồi bắt đầu lên tiếng:
“Ta đã nghĩ ra cách phá thế giặc kỳ quặc này, nhưng chúng ta phải cược một ván.”
Khung Dực rủ mắt, sau đó hít vào một hơi:
“Chúng ta phải tiếp tục lui binh, quay về Trích Nguyệt.”
“Cái gì???” Tất cả mọi người đồng loạt sững sờ, riêng chỉ có Lăng Kỳ Anh là tỏ ra ít ngạc nhiên hơn.
“Nhưng mà Thống lĩnh… chẳng phải Trích Nguyệt còn đang bị Kinh Lạc tập kích đó sao? Giờ mà chúng ta dụ sơn tộc về đó nữa, chẳng khác nào dồn hoàng cung vào thế một cổ hai tròng!” Đinh Đại Đồng sốt ruột hỏi.
“Thống lĩnh.” Lâm Sách thì nhẹ nhàng hơn, tuy nhiên hắn cũng tỏ vẻ cực kỳ băn khoăn. “Vì sao nhất định phải lui binh về đó? Nếu phải lui binh, sao không lui về Lam Thủy hay thậm chí là Đại Mạc? Nếu lui về kinh thành, chúng ta có thể nguy hại đến tính mạng của bá tánh.”
“Không lùi về Đại Mạc và Lam Thủy được.” Khung Dực lắc đầu. “Các ngươi có biết vì sao không?”
“Vì địa hình quá trống.” Lăng Kỳ Anh nhìn Khung Dực, chậm rãi trả lời.
“Giỏi lắm, Kỳ Anh.” Khung Dực khẽ cười rồi thật lòng tán thưởng. “Ở những nơi có địa hình trống trải như vậy, chúng ta không dồn ép địch co cụm lại được. Lam Thủy cũng đang bị chiến thuyền của Kinh Lạc tấn công, giống với kinh thành, tuy nhiên Lam Thủy cách nơi này quá xa. Hơn nữa, các ngươi nghĩ Thủy Binh của Kinh Lạc sẽ để cho Bàn Minh Sơn rỗi rãi mà chi viện hay phối hợp với chúng ta chặn đánh sơn tộc hay sao?”
Ngưng một chút, hắn lắc đầu: “Không khả thi.”
Khung Dực xoay xoay cái chén trong tay, sau đó nhúng ngón tay vào nước, bắt đầu vẽ lên mặt bàn:
“Từ đây về Trích Nguyệt chỉ mất vài canh giờ, đủ để chúng ta bố trí trận địa tiêu diệt địch. Hoàng cung cứ lo đối phó với Kinh Lạc ở cổng tây. Chúng ta sẽ lo đối phó sơn tộc ở cổng chính hướng đông bắc. Tất cả bá tánh ở ngoại ô Vương Đô, bá tánh Khúc Băng di tản đều đã được cho vào bên trong thành, tạm thời sẽ không sao. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt được quân địch, không cho chúng tràn vào bên trong thành, mọi việc sẽ kết thúc.”
“Nhưng mà làm cách nào?” Kỷ Phong nhíu mày thắc mắc. “Làm sao tiêu diệt được quân địch ở ngay trước cổng thành?”
“Đây cũng chính là lý do chúng ta nhất định phải lùi về Trích Nguyệt.” Khung Dực ngẩng lên nhìn quanh một vòng, sau đó chậm rãi nói ra:
“Hỏa dược.”
Mọi người trong trướng sững ra trong một chốc, sau đó đồng loạt ồ lên vừa kinh ngạc, vừa phấn khích.
“Chẳng lẽ… Trích Nguyệt còn hỏa dược?”
“Hôm mồng một Tết, ta có hỏi đại ca. Huynh ấy bảo đã chuyển hết hỏa dược xuống chiến trường miền nam cho Quảng Ngân Trình, thế nhưng khi gặp Quảng Ngân Trình ở Mạc Bắc, ta mới biết. Thì ra hắn không đem đi hết mà vẫn còn để lại một ít hỏa dược ở kinh thành.”
“Nhưng nếu chỉ còn một ít thì liệu có đủ tiêu diệt đại binh sơn tộc hay không?” Lâm Sách cắn môi lo lắng. “Thống lĩnh cũng thấy đó, lần này bọn chúng là liên minh bốn bộ tộc, quân số rất đông.”
“Bởi vậy mới phải lùi về kinh đô.” Kỳ Anh lên tiếng giải thích. “Dùng những con đường hẹp, xung quanh là cây cối, vách núi để dồn ép địch. Khi đó, sức sát thương của hỏa dược mới đạt hiệu quả tối đa. Trên địa hình trống trải, bọn chúng có thể dễ dàng kéo giãn đội hình, chúng ta sẽ chẳng thể phát huy hết công dụng của hỏa dược.”
“Đúng vậy.” Khung Dực gật đầu, thế nhưng gương mặt lại chất đầy ưu tư. “Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề nữa.”
Hắn nhìn các tướng soái của mình rồi nói: “Là trung quân trước nay chưa từng lộ mặt của địch.”
“Ta có một giả thuyết cực kỳ điên rồ về đội trung quân này, thế nên ta cần kiểm chứng. Điều quan trọng là, chúng ta phải kiểm chứng trước khi sơn tộc tràn xuống cổng chính kinh thành.”
Khi dàn tướng soái còn đang đơ ra suy nghĩ, Lăng Kỳ Anh đã hiểu.
“Thống lĩnh, ngài cần một đội quân thọc sườn.”
Một lần nữa, Khung Dực lại gật đầu hài lòng.
Tên nhóc này… mấy năm qua đã lớn thật rồi.
“Chính xác. Ta cần một đội quân thọc sườn, đánh nhanh rút nhanh, vượt qua mũi quân bảo vệ vòng ngoài của địch mà chọc thẳng vào trung quân, sau đó… kiểm chứng cho giả thuyết của ta. Cái quan trọng là phải nhanh và mạnh, nếu không có thể sẽ bị địch khép vòng vây rồi tiêu diệt ngay tức khắc.”
Trong lều trướng đồng loạt trầm ngâm.
Nói thẳng ra là nhiệm vụ vừa khó vừa nguy hiểm.
“Đội quân thọc sườn này, để cho thuộc hạ và đoàn quân chinh tây làm đi. Mọi người rành rẽ Trích Nguyệt hơn, cứ về đó bố trí hỏa dược dụ địch vào tròng.” Kỳ Anh chậm rãi đề xuất, thế nhưng hắn biết rõ Khung Dực cũng sẽ đồng tình với mình.
“Thọc sườn nguy hiểm lắm, Kỳ Anh.” Khung Dực cắn môi suy nghĩ rồi bảo. Kỳ Anh và Kỷ Phong vừa đoàn tụ, Khung Dực không muốn…
“Thống lĩnh, thuộc hạ đi với hắn.”
Khung Dực ngẩng lên, chạm phải ánh mắt kiên quyết của Kỷ Phong. Nhìn xuống, bàn tay trái của Kỳ Anh nãy giờ vẫn luôn được bàn tay Kỷ Phong bao bọc lấy, mười ngón đan xen nắm chặt.
Lăng Kỳ Anh toét miệng ra cười.
“Được rồi.” Khung Dực hết cách, đành thở hắt ra rồi nghiêm túc nói: “Các ngươi nghe kỹ đây, kế hoạch là như thế này…”
Lát sau, mọi người từ trong lều của Lâm Sách bước ra. Nét mặt ai ai cũng có phần trầm tư. Sau khi nghe xong kế hoạch và lời dặn dò của Khung Dực, tất cả đều hiểu, đây mới đúng là ván cược được ăn cả ngã về không, quyết định toàn bộ vận mệnh của kinh thành, cũng là của Đại Thương.
“Thống lĩnh, thuộc hạ và Kỷ đại ca đi trước.” Lăng Kỳ Anh nhảy phốc lên lưng con bạch hổ, còn Kỷ Phong cũng đi đến bên chiến mã của mình.
“Bảo trọng.” Khung Dực gật đầu.
Đinh Đại Đồng cũng lên ngựa. Hắn sẽ phải dụ sơn tộc tiến công lần nữa, để cho Kỳ Anh và Kỷ Phong vòng qua thọc sườn. Trong khi đó, Khung Dực và Lâm Sách phụ trách quay về kinh đô, bố trí trận địa giết địch.
“Bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Không ai nói thêm điều gì. Ai ai cũng hiểu, có khi đây là lần cuối cùng thấy mặt nhau.
Vút.
Từng người, từng người bắt đầu lên ngựa rồi lao đi, mỗi người một ngả. Khung Dực đợi mọi người đi cả rồi mới nhảy lên lưng Tiểu Hổ, sau đó thúc gót chân ra hiệu cho nó bắt đầu phi nước đại, nhắm thẳng về phía kinh thành mà tiến.
Một lát sau, không ai bảo ai, tất cả đều lặng lẽ ngoái lại nhìn. Ánh mắt của Lăng Kỳ Anh, của Kỷ Phong, của Đinh Đại Đồng, của Lâm Sách, tất cả đều hướng về một điểm.
Giắt sau lưng Khung Dực, lá chiến kỳ đỏ thẫm thêu chữ Khung và ký hiệu trăng tròn đang phần phật tung bay.