Tan tiết đó, Dụ Phồn đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.
Dòng nước lạnh lẽo ập lên mặt và cổ, cả người cậu lập tức thoải mái hơn không ít.
Tiết cuối cùng là tiết tự học, thời tiết nóng thế này thì vào tiệm trà sữa ngồi điều hòa cho xong, Dụ Phồn vừa tính thế vừa bước vào phòng học. Thế nhưng ngay khi vừa bước qua cửa lớp, tất cả đám học sinh ngồi mấy bàn cuối lớp bỗng đồng thời quay lại nhìn cậu, trên mặt không giấu nổi vẻ tò mò —— Ngoại trừ Trần Cảnh Thâm.
Dụ Phồn nhìn thoáng qua dáng người thẳng tắp của Trần Cảnh Thâm, sau đó mới nhíu mày nhìn về phía một trong số đám bạn của mình, hỏi: “Gì đấy?”
Vương Lộ An nhìn cậu, cười hì hì trông rất ngu: “Không có gì.”
“…”
Dụ Phồn đi về phía chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp mở miệng, Trần Cảnh Thâm đã im ỉm đứng dậy nhường đường trống cho cậu.
Dụ Phồn cảm thấy cứ là lạ ở chỗ nào, cậu nhíu mày ngồi vào chỗ của mình.
Qua Đoan Ngọ, bầu không khí học tập lại căng thẳng hơn, cậu bớt ít thời gian đi vệ sinh, trên bàn học đã xuất hiện thêm mấy tờ bài thi.
Dụ Phồn nắm bài thi nhét vào trong ngăn bàn, ngón tay chợt chạm phải một xúc cảm mỏng manh.
Mỏng hơn sách bài tập, dày hơn bài thi.
Gì đây?
Dụ Phồn tiện tay kéo luôn ra ngoài, một phong thư màu xanh nhạt thò ra, theo đó là mùi nước hoa rất nhạt, mặt trên là một nét chữ xa lạ xinh đẹp mảnh mai.
“?!”
Dụ Phồn cầm phong thư mà sửng sốt, sau đó, cậu quay sang nhìn Trần Cảnh Thâm theo bản năng.
Trước mặt không có gương, cậu không biết giờ phút này vẻ mặt mình trông y như thể đi trêu ong ghẹo bướm bên ngoài để rồi bị bắt quả tang.
Trần Cảnh Thâm vẫn đang làm bài thi vật lý, đường nét góc mặt rất lạnh lùng, hắn xoay bút, không nói một lời.
Vương Lộ An chỉ chờ cậu lục ngăn bàn nãy giờ, thấy thế thì lập tức lao ra khỏi phòng học, bò nhoài người lên cửa sổ bên cạnh Dụ Phồn: “Mau! Mở ra đọc đi!”
Dụ Phồn hoàn hồn, cậu quay đầu qua: “Ai nhét vào?”
“Bạn nữ trong lớp Tả Khoan. Cô nàng to gan thật, lúc đó Phóng Cầm vừa mới đi chưa được bao lâu… Lúc nhét vào tí nữa còn rơi thư ra cơ mà.” Chương Nhàn Tịnh vuốt tóc, “Học sinh giỏi nhét lại giúp mày đấy.”
“…”
Vương Lộ An lại giục: “Mở ra đọc đi!”
“Đọc cái đéo.” Dụ Phồn che lá thư trong lòng bàn tay, vươn tay ra ngoài cửa sổ, “Cầm về cho cậu ấy hộ tao.”
“Không đọc thật à? Mày không tò mò viết cái gì sao? Nãy tao nhìn thấy cô bạn lớp 11-8 đó rồi, xinh xắn lắm ——” Nhận được ánh mắt của người nào đó đằng trước, Vương Lộ An hơi ngừng lại, “Chỉ kém chị Tịnh một chút thôi.”
Dụ Phồn quét ánh mắt rét căm ra ngoài cửa sổ.
“Hiểu rồi, để tao bảo Tả Khoan đưa về.” Vương Lộ An nhận lấy thư tình, lúc chuẩn bị đi sang lớp bên cạnh, cậu ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lộn trở về, “Này, khoan đã, không đúng…”
“Cái gì?”
Vương Lộ An chăm chú nhìn trái ngó phải Dụ Phồn, ngạc nhiên nói: “Dụ Phồn, lần này mày không đỏ mặt à?”
“?”
“À à à, hình như cũng hơi đỏ…”
ĐCM, này là đỏ mặt vì tức mày đấy.
Dụ Phồn nói: “Mày có đi không đây? Không đi thì đưa đây để tao tự đi.”
“Đi, đi đây.” Vương Lộ An cầm thư chạy mất.
Xong xuôi mọi việc, đúng lúc chuông vào lớp tự học reo vang.
Chẳng còn ý định ra tiệm trà sữa ngồi điều hòa nữa, Dụ Phồn lấy một tờ bài thi toán, bò ra bàn làm một lúc.
Tâm trí không đặt trên bài thi, mấy phút trôi qua, cậu vẫn chưa đọc xong nổi đề bài đầu tiên.
Dụ Phồn cào tóc, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Trần Cảnh Thâm tính toán trên nháp với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Lại nhìn lần nữa.
Trần Cảnh Thâm dựa người ra sau ghế, viết đáp án xuống bài thi.
Lại nhìn lần nữa.
Trần Cảnh Thâm lật mặt tờ bài thi trên tay.
Nhìn đến lần thứ tư, cuối cùng Dụ Phồn cũng không nhịn được được nữa, cậu nhíu mày nghiêng lại gần phía đối phương, thì thầm hỏi: “Trần Cảnh Thâm, cậu xị mặt ra làm gì??”
Trần Cảnh Thâm không thèm quay đầu: “Không có.”
“Không có cái đéo.” Dụ Phồn nói, “Cậu đang xị mặt, tôi nhìn ra được đấy.”
Nếu hiện tại có người ngồi bên cạnh quan sát khách quan thì chắc hẳn sẽ cảm thấy Dụ Phồn đang cố tình gây sự, bởi vì vẻ mặt của Trần Cảnh Thâm giờ phút này dường như chẳng khác gì với mọi ngày hết.
Một lúc sau, Trần Cảnh Thâm cử động ngón tay, đầu bút bị quay ngược lại rồi để lên mặt bàn, hắn nghiêng đầu nhìn qua.
“Không có. Chỉ là tôi,” Nói được một nửa, hắn ngừng lại, “thôi, không có gì.”
“?”
Dụ Phồn chọc khuỷu tay vào cánh tay Trần Cảnh Thâm: “ĐM cậu… nói cho hết câu đi!”
Trần Cảnh Thâm im lặng hồi lâu, vào khoảnh khắc Dụ Phồn đã nhẫn nhịn gần chết, hắn mới mở miệng.
“Tôi chỉ đang nghĩ,” Hắn nhẹ nhàng nói, “Nếu tôi là nữ thì hẳn cậu sẽ đồng ý xác nhận quan hệ với tôi nhỉ.”
“??”
Dụ Phồn sửng sốt mất mấy giây: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc cậu là nam hay nữ?”
“Cậu xác nhận quan hệ với tất cả những nữ sinh cậu từng hôn.” Trần Cảnh Thâm trần thuật lại.
“Tôi…”
Lại một lần nữa, Dụ Phồn câm nín không biết trả lời sao vì lời nói dối ra oai của mình.
Trần Cảnh Thâm nhìn cậu một lúc, thấy mãi mà cậu không nói gì, hắn lại quay đầu về đọc đề tiếp.
Cây bút trong tay Dụ Phồn bị cậu xoay nhanh đến mức sắp bốc khói rồi.
“Bạn học nào đó,” Trang Phóng Cầm đứng trên bục giảng giám sát bọn họ tự học thong thả mở miệng, “mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý thì đứng lên nhảy nhót hai cái đi, đừng có đày đọa cây bút đáng thương.”
Dụ Phồn cứng nhắc dừng bút, một lúc sau lại nghiêng người qua: “Chuyện này không liên quan gì đến giới tính cả, chỉ là thời gian này tôi không muốn hẹn hò, hiểu chưa?”
Trần Cảnh Thâm yên lặng mấy giây, đáp “Ừm” một tiếng bằng tông giọng đều đều.
Với cái vẻ không – hề – tin – tưởng.
Dụ Phồn: “…”
Dụ Phồn vò đầu bứt tai suốt cả tiết tự học, không nghĩ ra cách nào khác ngoại trừ việc thẳng thắn thừa nhận rằng mười mấy người bạn gái cũ kia đều là do mình bịa ra.
Chuông tan học reo vang, Dụ Phồn lơ đễnh tìm sách cần mang về nhà trong ngăn bàn, người bên cạnh bỗng mở miệng.
“Tối nay đến nhà cậu được không?”
Đến nhà cậu làm gì? Làm bài tập à?
Nhưng Trần Cảnh Thâm trông rất sạch sẽ nghiêm chỉnh, từ trong tiềm thức, Dụ Phồn không muốn hắn xuất hiện ở khu ổ chuột nhà mình. Để những người hàng xóm kia nhìn thấy, có khi lại sinh ra lời ong tiếng ve.
Nghĩ vậy, Dụ Phồn nói: “Thôi, gọi video là được, bàn trong phòng tôi nhỏ như thế, hai thằng con trai ngồi chật lắm.”
Động tác cất dọn cặp sách của Trần Cảnh Thâm khựng lại, hắn đáp một tiếng “Ồ” nhẹ nhàng.
“Nếu tôi là con gái thì chắc sẽ không chật đâu nhỉ.” Hắn nói, “Biết rồi, không sao.”
“…”
Dụ Phồn cuộn sách thành hình trụ, nắm chặt trong tay. Cậu đạp nhẹ vào chân ghế Trần Cảnh Thâm: “Đứng dậy, tôi muốn ra ngoài.”
Trần Cảnh Thâm đứng dậy nhường đường.
Dụ Phồn đứng dậy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một bằng giọng chỉ hai người họ mới nghe thấy: “Tám giờ đến, đến muộn một phút tôi cũng đánh cậu.”
Nói xong, đang chuẩn bị đi, áo phông đồng phục của Dụ Phồn chợt bị kéo lại.
“Ừm.” Trần Cảnh Thâm cụp mắt, “Thế tối nay hôn cậu được không?”
“…?”
Đầu óc Dụ Phồn dại ra, sắc mặt cậu lập tức đỏ bừng bừng! Cậu cố kìm nén cơn xúc động muốn quăng sách trên tay vào đầu Trần Cảnh Thâm, nhưng vẫn lí nhí nói vì ngượng: “Không được! Trần Cảnh Thâm, đang ở trong lớp mà!”
“Tôi biết.” Trần Cảnh Thâm nói, “Nên tôi mới bảo là đến nhà cậu hôn.”