Nếu biết trước người đứng trước mặt cô lúc này là Âu Tuấn và Hàn Lập, cô có muốn căng thẳng cũng không được. Ban nãy còn chưa thấy người đã nghe tiếng gọi:
– Hà Tịch! Hà Tịch!
Trước mặt đột nhiên tối sầm. Cô bị Hàn Lập ôm tới nỗi thở không nổi. Ba năm qua cậu đã béo lên không ít, quả nhiên thực thần vẫn cứ là thực thần. Âu Tuấn cười tươi khoác lấy vai cô:
– Lâu rồi không gặp, chúng tôi đều rất nhớ cậu.
– Đúng đấy. Cậu nói xem tốt nghiệp xong cậu liền biệt tăm biệt tích, mỗi năm họp lớp cũng không thấy bóng dáng cậu đâu! Thân là lớp trưởng sao có thể phũ phàng đến thế?
Hà Tịch đúng là cảm thấy bản thân phũ phàng, áy náy đáp:
– Tôi không cố ý, chỉ là quá bận… Các cậu vẫn khoẻ chứ?
Hàn Lập tự tin vỗ ngực:
– Rất khoẻ! Hà Tịch, nói cho cậu biết Quách Hàng của chúng ta không học đại học, mở một quán ăn gần trường cũ, kinh doanh rất được!
– Thật sao?
– Năm ngoái tôi về đó, quán ăn rất lớn, đồ cũng rất ngon. Nếu có dịp về lại, cậu hãy ghé qua. Cậu ta vẫn luôn kêu nhớ cậu, muốn gặp lại cậu!
Hà Tịch nghe bọn họ nói chuyện, lòng vui một cách lạ thường. Cô nhớ về quãng thời gian xưa, tuy không cùng bọn quá thân thiết nhưng giờ gặp lại cảm giác rất hân hoan, sau ba năm không hề có xa cách.
Bọn họ cùng nhau nói rất nhiều, một vài chàng trai khác không biết từ đâu đi tới.
– Là Hà Tịch phải không? Rất vui được gặp.
Cô thắc mắc sao bọn họ biết được tên cô… Ngay sau đó nhìn thấy Liễu Yêu liền hiểu ra, cái miệng này cũng thật nhanh. Cô cười một cách lịch sự:
– Rất vui được gặp!
– Đúng là khá xinh đẹp đó! Dáng dấp cũng không hề thua kém hoa khôi…
– Đúng là rất chuẩn. Có muốn đi chơi bới bọn tôi không?
Hà Tịch bị ánh mắt trêu ghẹo của chàng trai nọ làm cho khó chịu. Âu Tuấn đứng dậy nghiêm mặt:
– Đừng có chọc cậu ấy.
– Tôi chọc gì chứ?
Hà Tịch kéo Âu Tuấn quay về, nói cậu không cần để ý đến bọn họ nữa. Ở ngôi trường đại học trang nghiêm thế này, cô không nghĩ sẽ gặp được những thành phần như vậy. Ba năm qua cô chăm chăm học hành, không để ý đến người khác, nhưng cũng có nghe nói các công tử nhà giàu “may mắn” vào được đây là không hiếm. Nhưng đã vào rồi không chú ý học hành nghiêm túc lại bày ra dáng vẻ như vậy, thật đáng xấu hổ.
Âu Tuấn chân thành nói với cô:
– Đều là những kẻ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu không nên tiếp xúc nhiều. Sau này có chuyện gì thì nói với bọn tôi, bọn tôi sẽ giúp cậu.
Hà Tịch cười hiền hoà. Chàng trai này ngày càng ra dáng một người trưởng thành. Cô vỗ vai cậu:
– Đừng lo lắng. Các cậu nhất định sẽ được tôi làm phiền!
Liễu Yêu không vui trách cứ mấy người nọ:
– Nói năng tùy tiện. Mấy cậu đúng là lần đầu gặp một chút lịch sự cũng không có, thật mất mặt!
Cô quay sang thay mặt họ xin lỗi Hà Tịch một cách chân thành. Hà Tịch cũng không để bụng.
– Không sao. Đã là bạn của cậu thì bỏ qua đi.
Lâm Di cầm theo ly rượu lang thang một hồi, cuối cùng đứng lại thở dài. Trùng hợp lại đứng ngay trước mặt Âu Tuấn. Hà Tịch nhìn vẻ mặt thất vọng của cô liền hỏi:
– Em sao thế?
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt ủ rũ:
– Không…em chỉ là muốn tìm một người…
Âu Tuấn nhìn qua một lượt, cúi đầu hỏi cô:
– Ai thế?
– Bạn cùng phòng của tôi.
Lát sau Hàn Lập và Âu Tuấn có việc rời đi. Hà Tịch cô đơn đứng một chỗ. Lâm Di hình như không có tâm trạng nói chuyện, thế là cả hai không ai cất lời. Trên sân khấu, mọi người biểu diễn hết trò này đến trò nọ, sinh viên ở đây coi bộ cũng đón tiếp người mới rất nồng nhiệt.
Một đám con gái cười đùa đi qua, vô tình đụng trúng vai Hà Tịch, ly nước ngọt trên tay sóng sánh. Lúc cô cúi xuống nhìn đã thấy trước ngực là một mảng đỏ ướt đẫm.
Những người vừa đi qua dường như không nhận thức được chuyện vừa sảy ra, không thèm quay lại nhìn lấy một cái. Hà Tịch nhíu mày, chuyện xui gì thế này…
Lâm Di thấy thế vội đi tới, lấy khăn ra đưa cho cô. Hà Tịch nhận lấy:
– Cảm ơn.
– Bọn họ cũng thật là…đi đứng không biết chú ý.
Hà Tịch cố gắng lau, nhưng nước đã ngấm vào vải, chiếc váy trắng bỗng khiến cô trở nên chật vật.
– Chắc chị phải về ký túc xá trước mọi người rồi.
Lâm Di gật đầu:
– Chị về cẩn thận. Lát nữa em sẽ nói lại với chị Yêu.
Cô đặt cốc nước xuống bàn, vừa quay lưng liền bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. Cô dụi mắt, là thật hay là ảo giác?
Đã ba năm, trên gương mặt ấy không còn những nét ngây thơ, tươi tắn của tuổi mười tám nữa. Cậu đứng nói chuyện với ai đó, nở nụ cười nhàn nhạt. Rồi nụ cười ấy chợt đơ cứng. Dương Minh nhìn cô không chớp mắt, ở khoảng cách không mấy gần gũi này, cậu không dám chắc đó đúng thật là cô hay bản thân nhìn lầm…
Hà Tịch biết đã đến đây sẽ không tránh khỏi việc gặp lại cậu. Nhưng gặp lại thì đã sao? Trở thành người dưng là điều không tránh khỏi. Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu. Đã ba năm rồi, sau từng ấy thời gian, họ chẳng còn lại chút liên quan nào.
Dương Minh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, ly rượu trong tay cơ hồ sắp bị cậu bóp tới vỡ vụn. Sau cùng, cậu buông lỏng tay.
– Sao thế? Nhìn người ta lâu như vậy, người quen à?
Cậu nhếch miệng, nhàn nhạt đáp:
– Không quen.
Hà Tịch một mình trở về. Mọi người đều kéo nhau đi chơi, chẳng trách ký túc vắng vẻ như vậy, đến một bóng người cũng không có. Cô mở cửa phòng, lẳng lặng ngồi xuống bàn học. Không gian tối thui khiến tâm trí mơ hồ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu sau ba năm, những ngày tháng sau này sẽ lại chạm mặt, nên làm sao đây? Cô vẫn chưa có dũng khí đối diện với cậu… Ban nãy dù cách xa như vậy, nhưng cô cảm giác trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực, đến giờ tay chân vẫn còn run rẩy.
Trong bóng tối, mắt cô nóng hổi…
Đèn đột ngột sáng, là Kiều Ninh. Nhìn thấy cô như người mất hồn, Kiều Ninh tiến gần lại hỏi han:
– Cậu sao thế?
Hà Tịch sực tỉnh, vội lau sạch mặt, gượng cười:
– Tôi không sao. Cậu… về sớm vậy?
– Không có gì thú vị lắm.
Hà Tịch nhớ lại bản thân vẫn đang mặc một chiếc váy bẩn, thở dài đi tìm đồ để thay. Cô hì hục trong nhà tắm một lúc lâu, cuối cùng cũng giặt sạch chiếc váy kia. Dù sao cũng không phải đồ rẻ tiền nên cô giữ gìn rất kỹ.
Đang định đi ngủ thì Tử Lý gọi điện tới. Hai người nói chuyện hồi lâu, Tử Lý không ngừng hỏi về cuộc sống ở môi trường mới. Sau cùng cô ho nhẹ, giọng điệu dè dặt:
– Vậy…Tiểu Tịch…cậu và Dương Minh đã gặp lại chưa?
Hà Tịch vì câu hỏi của Tử Lý mà lòng nặng nề. Chỉ là nhìn thấy nhau từ xa, không tính là gặp mặt. Nghe ra sự não nề của cô, Tử Lý cảm thấy bản thân vốn không nên tò mò những chuyện này, lập tức nói lảng đi chuyện khác:
– Tháng này tớ không rảnh, tháng sau tớ sẽ tới tìm cậu nhé?
– Cậu không cần vì tớ mà chạy đi chạy về, tớ ở đây vẫn ổn.
– Cậu ổn thật chứ?
– Thật mà. Không cần lo lắng!
– Vậy cậu ngủ sớm đi. Học hành cho tốt nhé!
– Được. Ngủ ngon.