Chỉ do dự trong một thoáng, Liễu Trường Hành quay đầu lại nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào. Ai cũng biết Thịnh Tiêu không có khả năng đó. Tuyệt Nhi, tự bản thân ngươi không kiên định đạo tâm, không giữ gìn tinh nguyên, sao lại cắc cớ kéo người vô tội vào bị chửi chung với ngươi chứ?”
“Chẳng lẽ ta còn không biết Thịnh Vô Chước có đánh mất tinh nguyên hay không à?” Hề Tương Lan tức khóc: “Hắn hắn! —Thịnh Vô Chước, mau nói chuyện!”
Lúc đó thiếu niên Hề Tuyệt rất ngô nghê, cảm thấy Thịnh Tiêu quá mức vô tình vô dục, muốn chủ động cho cậu ta được một lần thấy cây sắt trổ bông, Thiên Đạo rủ lòng thương xót, không nghĩ xa tới những thứ khác, thấy hợp thì tiến tới.
Mãi cho đến đêm mưa nọ…
Cậu giống như cành cây bị nước mưa xối cả đêm, sáng ngày mai lẫn ngày mốt đều không bò dậy nổi.
Khi đó Hề Tuyệt mới biết, thì ra tên Thịnh Tiêu đầu gỗ miệng hến này không phải hoàn toàn mất sạch thất tình lục dục, mà ngược lại có đầy đủ không thiếu cái nào.
Lần này Thịnh Tiêu chỉ nói một câu duy nhất, ánh mắt điềm tĩnh không dao động: “Trả ta linh lực.”
Hề Tương Lan tức đến mức muốn nhào tới đánh hắn, mắng: “Trả cái đầu cha ngươi!”
Liễu Trường Hành lật đật ngăn y lại.
“Hắn thật đó!” Hề Tương Lan túm chặt cánh tay Liễu Trường Hành, lần này y không giả vờ đáng thương, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nói: “Ca, tin ta đi mà.”
“Ờ.” Liễu Trường Hành nói: “Thằng nhóc miệng toàn bịa đặt như ngươi không có lấy một câu thật lòng, ta không tin đâu.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không ngờ ngày thường y tạo nghiệp thả ga giờ nó đang từ từ báo lại từng cái một lên người mình, mặt y tràn ngập đau khổ không nói thành lời, ước gì có thể tát mình hai cái bạt tay thật mạnh.
Ba người họ không thể góp nổi hai giọt máu xử nam.
Liễu Trường Hành không dám đối đầu với Thịnh Tiêu, đành phải khuyên nhủ Hề Tương Lan mau chóng đáp ứng điều kiện của Thiên Đạo đại nhân, trả lại linh lực cho Thịnh Tiêu để hắn lấy máu phá trận mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Hề Tương Lan vốn tính có thù tất báo, làm gì chịu nuốt cục tức này, y lạnh lùng phất tay áo, đặt mông ngồi xuống xếp bằng.
“Cứ tổn hại lẫn nhau đi.” Y lạnh lùng nói: “Xem ai có thể tổn hại hơn ai.”
Liễu Trường Hành nhíu mày: “Ba chúng ta đều kẹt trong ảo cảnh, Tuân Nương ở bên ngoài một thân một mình, sợ là sẽ gặp nguy hiểm.”
Hề Tương Lan mặc kệ nói: “Ta không rảnh để ý nàng ta sống hay chết.”
“…” Liễu Trường Hàng kinh ngạc nói: “Nhưng mới hồi nãy ngươi còn cam đoan sẽ bảo vệ nàng ấy và Hề Minh Hoài mà?”
Hề Tương Lan cười khẩy: “Ta là đứa lừa đảo, cái miệng này không biết nói thật, tất nhiên là lừa nàng ta rồi.”
Liễu Trường Hành kinh ngạc nhìn y.
Hề Tương Lan nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Liễu Trường Hành liền sửng sốt hồi lâu, quay đầu sang chỗ khác nói mỉa mai: “Các ngươi đã biết bản tính của ta từ lâu rồi mà, Thiên Diễn Châu phán tội ta không hề sai. Lần này ta đến đây chủ yếu là vì kí ức của Hề Minh Hoài, nếu đã lấy được kí ức ta việc gì phải bận tâm sống chết của nàng ta. Trong lòng các ngươi, không phải ta là tiểu nhân âm hiểm xảo trá sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích à, sao bây giờ ngươi lại…”
Y nói ra một tràng tự mỉa mai bản thân, từng lời từng chữ không khác gì lưỡi dao sắc bén chém thương người khác đồng thời tự chém mình đầy vết thương.
Thậm chí ngay cả bản thân y cũng không biết mình đang nói gì, chỉ muốn trút xả sự khó chịu lẫn xấu hổ khó tả trong lòng.
Dù phải trả giá bằng đau đớn thì y đều cam chịu.
Nhưng còn chưa nói xong, Liễu Trường Hành đột nhiên duỗi tay ôm chặt cơ thể gầy yếu của y vào lòng.
Hề Tương Lan hơi sửng sốt.
Vóc người của Liễu Trường Hành cao lớn vai rộng, Hề Tương Lan nấm lùn bị hắn ôm chầm vào lòng, lệ nóng từ khóe mắt hắn lăn dài trên má rồi nhỏ vào tóc của Hề Tương Lan, có giọt rơi xuống đất.
“Tuyệt Nhi.” Liễu Trường Hành khóc ướt cả mặt, nghẹn ngào nói: “Ngươi đã chịu nhiều cực khổ.”
Thuở niên thiếu, Hề Tuyệt kiêu ngạo phách lối, tự cao tự đại, nhưng Liễu Trường Hành chưa bao giờ nghe y nói những lời tự khinh bản thân mình đến vậy.
Hề Tương Lan ngơ ngác hồi lâu, khóe mắt hơi đỏ lên, nhấc tay ôm chặt bờ lưng rộng lớn vững chãi của Liễu Trường Hành, vùi mặt vào trong ngực của hắn, nghẹn ngào nói: “Ca ơi…”
Liễu Trường Hành vuốt gọn lại mái tóc dài rối bời của y, dịu dàng đáp: “Ta đây.”
Thịnh Tiêu đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.
Cả người Hề Tương Lan hơi run rẩy, giọng nói mang theo nức nở khó nén: “Ngươi tin ta đi, Thịnh Tiêu thật sự là một tên háo sắc thèm muốn hưởng lạc.”
…Còn là hưởng dụng hoa khôi Lan Kiều Kiều mà nhiều người mơ ước nhưng không được.
Liễu Trường Hành: “…”
Liễu Trường Hành nói với vẻ thâm sâu: “Tuyệt Nhi, ngươi lại thèm ăn chửi phải không?”
Hề Tương Lan chê đẩy hắn ra: “Không tin thì thôi, ở đây đợi Tuân Nương bên ngoài mở trận pháp ra vậy.”
Liễu Trường Hành nhíu mày: “Ta sợ nàng tự lo cho mình còn không xong.”
“Ta có kêu người ở lại bảo vệ nàng ta.” Hề Tương Lan lau sạch nước mắt cá sấu trên mặt, lạnh lùng trừng Thịnh Tiêu rồi nói: “Không cần ‘giọt máu đầu ngón tay xử nam’ tôn quý của Thiên Đạo đại nhân đâu, chờ thêm một khắc nữa tự nhiên sẽ được ra ngoài.”
Thịnh Tiêu im lặng.
Hoa đào trên cao theo gió lả tả rơi xuống, sau đó lại bị gió cuốn bay tít vào bầu trời ẩn sau cành đào xum xuê.
“Là hoa đào thật hả?” Bên ngoài ảo cảnh ‘Phùng Đào Hoa’, mèo mun hóa thành một người thiếu niên, đứng bên bức tranh hoa đào được chạm trổ bằng gỗ bứt lấy một cánh hoa: “Mùa này làm gì có hoa đào?”
Trong căn phòng rộng lớn sang trọng giờ đây trở thành đống xà bần hỗn loạn, linh lực liên tục phóng tới ám sát Tuân Nương đều được mèo mun cắn nuốt vào bụng, vui vẻ ăn uống một bữa no nê.
Tuân Nương ngồi xếp bằng trong một góc tự chữa lành kinh mạch bị tổn thương của mình, không nói gì.
Vô Tẫn Kỳ hóa thành người nhưng vẫn giữ đặc tính của mèo, ưu nhã liếm móng vuốt, trên khuôn mặt giống na ná hoa khôi Hề Tương Lan tỏ ra hiếu kỳ: “Lúc nào bọn họ mới đi ra?”
Tuân Nương nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại: “Trận pháp này tuy khó vào nhưng đi ra rất dễ. Bọn họ tìm được quả cầu kí ức, chẳng mấy chốc nữa sẽ ra thôi.”
Vô Tẫn Kỳ nói: “Ồ.”
Nó lại biến lại thành mèo mun tiếp tục liếm móng, nhưng nó liếm hết cả bốn cái măng cụt mũm mĩm mà vẫn không thấy ai đi ra.
Vô Tẫn Kỳ chưa bao giờ rời xa Hề Tương Lan lâu như vậy, nó ỉu xìu nằm đong đưa trên dây leo rũ xuống thành cái võng trên cành đào trông như mất hết sức sống, bất an lải nhải: “Tại sao chưa ra? Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Hề Tương Lan? Tương Lan!”
Nó bạch bạch chạy tới trước bức tranh, giơ một chân lên gõ bộp bộp.
Tuân Nương chữa thương đã xong, nàng nhẹ nhàng mở hàng mi dài cong vút ra, nhíu mày nhìn về phía bức tranh hoa đào.
Đều đã qua nửa canh giờ, đáng lý phải đi ra từ sớm rồi chứ.
Không lẽ ba người kia không góp nổi hai giọt máu đầu ngón tay?
Tuân Nương sửng sốt hồi lâu, đột nhiên nhếch môi nói: “Chủ nhân của ngươi…”
Mèo mun xù lông: “Hắn mới không phải là chủ nhân của ta!”
Tuân Nương rất biết lắng nghe: “Hề Tuyệt và Thịnh tông chủ… Là đạo lữ thật?”
Mèo mun liếm móng chê: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy.”
Nếu Hề Tuyệt và Tông chủ Giải Trĩ Tông là đạo lữ, vậy thì những năm qua tội gì phải lang bạt chạy đông trốn tây?
Tuân Nương nhíu mày, vốn định oán trách Hề Tương Lan gạt mình.
Nhưng nàng suy nghĩ lại thì cảm thấy hai người họ không phải đạo lữ cũng tốt, nếu là thật thì sợ sẽ kẹt trong trận pháp này đến rục xương.
Mèo mun đấm vào bức tranh, sốt ruột nói: “Không thể phá nó để mọi người đi ra được sao?”
Tuân Nương lắc đầu: “Ta dùng ảo cảnh này để giấu kí ức của Hề Minh Hoài, mới đầu không có ý định để người khác đi vào. Ngay cả ta cũng khó mà cưỡng chế mở nó ra lần thứ hai trong cùng một ngày.”
Mèo mun nhíu mày.
“Đợi chút.” Tuân Nương nói: “Không chừng có chuyện phải trì hoãn.”
===Hết chương 51===