Lưu Nguyệt đập mạnh vào bàn đứng dậy hai má đỏ bừng:”Không có, làm sao có thể chứ, em năm nay cũng chỉ chập chững 20 thôi mà!”.
Tuệ Băng Băng cười khẩy :”Hải Phòng không lòng vòng, mau khai ra nhanh lên, nếu không đừng trách mẹ nặng tay!”.
Lưu Nguyệt chớp chớp mắt nhìn Lam Sương :”Chị nói cho anh ấy biết hả!”.
Lam Sương lập tức xua tay:”Không…. chị đâu có nói cái gì đâu!”.
Lưu Trần Lãng chuyển ánh mắt nghi hoặc qua nhìn Lam Sương.Cả người cô run run :”Em…em không biết thật mà!”.
Lưu Nguyệt ngay lập tức chuồn đi, mặc cho những lời gọi của Tuệ Băng Băng gọi lại phía sau.
“Con bé này cũng thật là, có chuyện gì mà nó đỏ mặt đỏ tai hết thế kia, chẳng lẽ nó có bạn trai thật!”.
Lưu Trần Lãng tay đút túi đi ra ngoài,Lam Sương vội vã đuổi theo:”Anh đi làm hả?”.
Tay cô cầm vạt áo của Lưu Trần Lãng, hắn ta quay người ‘ừm’ một tiếng rồi đi lên phòng.Lam Sương cũng theo hắn lên.
“Em cũng muốn đi!”.Cô ở nhà có cái gì để làm đâu chứ, Ít ra đi theo anh đến công ty còn được ngắm cảnh, đi dạo.
Lưu Trần Lãng lập tức từ chối:”Em có thai, không tiện đi lại nhiều, cứ ở nhà đi!”.
Lam Sương ôm anh từ đằng sau:”Huhu.. thích đi cơ… anh mà không cho em đi em sẽ trốn đi chơi như hôm trước!”.
Lưu Trần Lãng nghĩ đến lần trước cô bị trúng đạn cũng đành thở dài gật đầu đồng ý.Lam Sương mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, bây giờ cô chỉ mới mang thai tháng đầu tiên nên bụng vẫn chưa lớn, chiếc váy này bó sát người làm tôn lên vẻ thanh mảnh của cô.
Trên chiếc xe Rolls-royce màu đen,Lam Sương mở cửa kính ô tô nhìn ra bên ngoài.Khung cảnh buổi sáng sớm thật đẹp, ánh nắng mặt trời chói qua cửa kính ô tô, chiếu vào chiếc váy màu vàng trở nên sáng chói hẳn.
Bình thường cô hay lái xe với tốc độ nhanh nên cũng ít khi ngắm nhìn phong cảnh như thế này.