Việc tu luyện Tôi Thể thiên không có ngày nào hắn để bị gián đoạn. Công việc mỗi ngày phải làm, ngoài quét dọn ra, chính là tu luyện Thối Thể thiên, sau đó tìm tên sư đệ nào đó để bắt nạt, kiếm chút điểm cống hiến, thời gian còn lại cũng là tu luyện không ngừng.
Nửa canh giờ sau, Dương Khai kết thúc công việc! Liếc nhìn chỗ gieo hạt Tam Dương quả, hắn bất giác ngẩn người ra.
Trên mảnh đất xốp mềm đó, lúc này lại mọc lên một cây con cao gần một thước! Cây nhìn mảnh dẻ, vài phiến lá tươi non, bên trong thân cây nhỏ bé có thể nhìn thấy mấy đường vân giao thoa màu đỏ sẫm. Tuy còn nhỏ nhưng lại có một sức sống không thể ngờ được. Nó đang oằn mình thoát ra khỏi sự bó buộc của trời đất để vươn lên.
Không phải chứ? Dương Khai cảm thấy đầu óc mình không minh mẫn lắm. Chỉ có một đêm thôi, cây Tam Dương quả sao lại lớn đến thế? Trong thoáng chốc, Dương Khai thậm chí còn tưởng mình tu luyện đến mức quên hết cả ngày tháng rồi chứ.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải thế, Chân Dương nguyên khí trong cơ thể chưa tăng thêm bao nhiêu, rõ ràng chỉ mới qua một đêm thôi. Chuyện này lẽ nào là do tác động của giọt Dương dịch đó?
Cũng không phải không có khả năng này, theo như Dương Khai biết, chỉ nói Dương dịch kỳ diệu vô cùng, chứ chưa hề nói nó chỉ có thể dùng trong chiến đấu.
Nếu như Dương dịch khiến hạt giống sản sinh biến hóa, xem như có thể giải thích được cảnh tượng trước mắt.
Mới một đêm đã cao lên một thước, có khi vài ngày nữa đã có thể khai hoa kết quả rồi? Nghĩ đến đây, Dương Khai liền cảm thấy phấn chấn. Tam Dương quả là Linh quả thuộc Địa cấp hạ phẩm, năng lượng thuộc tính dương tiềm tàng trong nó cực kỳ hữu dụng với Chân Dương quyết của hắn, một quả thôi chắc chắn có thể hỗ trợ tới mấy ngày tu luyện.
Nghĩ đến tới đây, Dương Khai chợt thấy rằng món đầu tư này là vô cùng sáng suốt. Việc cần làm hiện tại chính là chờ đợi sự nghiệm chứng của thời gian, xem thử loài cây này rốt cuộc mất bao lâu mới ra quả.
Nơi này nằm bên Khốn Long Giản, bình thường vốn không có ai ghé đến. Dương Khai tu luyện ở đây nhiều ngày, ngoài vị Thập Nhất trưởng lão, thì không hề nhìn thấy ai khác, thế nên chẳng phải lo bị người khác phát hiện ra cây này.
Trở lại căn nhà gỗ, Dương Khai tính làm cho hết công việc ngày hôm nay. Song, tìm cả một lúc lâu cũng không thấy cây chổi đâu cả, hắn không khỏi thấy nghi hoặc.
Đợi một lúc sau, thì thấy một tên đệ tử Lăng Tiêu các đi tới, mồ hôi mồ kê đầm đìa, trên tay cầm cây chổi của Dương Khai.
Dương Khai cũng biết người này, y là một trong số đám đệ tử thuộc hạ của Tô Mộc, thực lực chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng năm, tên là Trịnh Nguyên.
Thấy Dương Khai đứng đó, Trịnh Nguyên vội vàng bước đến:
– Dương sư huynh, huynh về rồi ạ?
– Ừ, Trịnh sư đệ đang làm gì vậy? Sao lại cầm chổi của ta?
Trịnh Nguyên cười:
– Đệ giúp huynh quét dọn, sau này sư huynh không cần phải lo mấy việc vặt này nữa, mỗi ngày bọn đệ sẽ có một người đến giúp huynh, huynh chỉ cần lo việc tu luyện là được.
– Như vậy thì không hay lắm.
Dương Khai nghe xong, vội vàng xua tay. Việc quét dọn tuy là không nặng nhọc gì, nhưng cũng khá mất thời gian. Nếu không phải vì muốn lưu lại Lăng Tiêu các, hắn đã sớm từ bỏ công việc này rồi. Song, thân là đệ tử thí luyện, nếu không quản mấy việc này, thì không còn cách nào nương mình ở Lăng Tiêu các.
Trịnh Nguyên nói:
– Sư huynh nói đi đâu vậy, huynh đệ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà, lần trước nếu không phải huynh hạ gục Thành Thiếu Phong, cơn giận của bọn đệ cũng không thể nào trút hết được. Hơn nữa bọn đệ người đông, mỗi ngày một người thay phiên nhau, bình quân một tháng mỗi người chỉ phải quét vài ba lần thôi. Sư huynh không cần phải dậy sớm phí sức, lại còn lãng phí thời gian nữa. Sư huynh đừng từ chối, nếu huynh còn xem trọng bọn đệ thì để bọn đệ giúp huynh đi, còn nếu không thì thôi vậy.
Đã nói đến nước này rồi, Dương Khai còn có thể làm gì được? Hắn vội vàng nói:
– Vậy thì cảm phiền các đệ rồi, Trịnh sư đệ vào uống chén nước đã.
– Thôi ạ, Tô thiếu đã hạ lệnh, tất cả đều phải khổ luyện, nếu ai dám lười nhác thì không còn là huynh đệ nữa, đệ về đây, sư huynh cũng cố gắng nhé.
Trịnh Nguyên vừa nói, vừa đặt chổi xuống rồi đi về.
Nhìn theo bóng lưng của y, Dương Khai cảm thấy ấm áp trong lòng. Ngày hôm đó ra tay cứu Tô Mộc là đúng, tên này quả là biết điều, ta kính y một thước, y trả ta một trượng.
Xem ra, sau này không cần phải phí thời gian quét dọn nữa. Dương Khai vui vẻ sải bước ra ngoài, chộp bừa một tên trông có vẻ như là Thối Thể cảnh tầng bảy bên đường, chắp tay:
– Sư đệ, xin chỉ giáo!
Tên này liền mặt mày nhăn nhó:
– Dương sư huynh… Nhiều người đến vậy, sao huynh cứ tóm trúng đệ chứ?
Khoảng thời gian này, mỗi ngày Dương Khai khiêu chiến một người, sớm đã uy danh lừng lẫy. Trong số các đệ tử Lăng Tiêu các, hễ thuộc Thối Thể cảnh, chỉ cần nhìn thấy Dương Khai liền sợ sệt. Dương Khai cũng không còn là bia đỡ đòn bách chiến bách bại như trước nữa. Bây giờ, hắn đã đánh thắng liền mấy ngày, hơn nữa lại thắng một cách cực kỳ dứt khoát.