Hàn Lam Nguyệt lại có chút đỏ mặt khi nhớ đến đêm hôm qua, nhưng cô vẫn rất điềm tĩnh, Chu Ngân Sa và Chu Trọng Sinh đến thì cô cũng đến.
Vì cô thật sự rất muốn gặp Chu Ngân Sa.
Ăn xong, Hàn Lam Nguyệt muốn đứng dậy đi về viện của mình, còn phải chuẩn bị lễ phục dự yến tiệc cho ngày mai.
” Vậy ta quay về chuẩn bị đây ”
Toang định bước đi thì Sở Bắc Dực lại đi đến bế cô lên bước ra khỏi Ám Cư viện.
” Chàng… ”
Cô nhìn hắn mà ngập ngừng, đây gọi là ngôn tình đó à, nhưng cô không có yếu đuối đến thế, chỉ là đi thì nơi đó hơi rát một chút thôi…
Bế Hàn Lam Nguyệt trên tay, từ Ám Cư viện đến Phong Nguyệt Uyển không biết đã có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về.
” Vương gia và Vương phi thật ân ái. ”
” Ta ngưỡng mộ quá đi ”
” Từ khi không có Liễu Như Yên kia thì mọi chuyện đều tốt. ”
” Phải đó… ”
Những nha hoàn chứng kiến ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
Còn Sở Bắc Dực đã suy nghĩ rất nhiều sau đêm hôm qua.
Giây phút nhìn cô muốn rời đi hắn thật sự rất sợ. Sợ cô bị tổn thương thì càng sợ mất cô hơn.
Nói rằng một người sẽ rất sợ người khác biết được điểm yếu của mình, nhưng thay vì cứ phải che giấu thì sao chúng ta không trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ điểm yếu ấy.
Nhưng hắn lại không xem cô là điểm yếu của mình, bởi cô chính là điều tốt đẹp nhất mà hắn muốn bảo vệ trong phần đời còn lại.
– —— Ngày diễn ra yến tiệc hoàng gia.
” Nguyệt tỷ hôm nay rất đẹp nha ”
” Phải đó, xem ra vương gia rất sủng ái tỷ nha, tất cả đều chu toàn cho tỷ ”
Hai trắc phi cứ đứng bên cạnh suýt xoa khen ngợi không thôi.1
Y phục hay trăm hoa dùng cho buổi yến tiệc đều được Sở Bắc Dực chu đáo chuẩn bị hết cho cô.
Tất cả đều là loại tốt nhất, xa hoa nhất.
Vì bộ lễ phục có chút rườm rà nên cô được Tiểu Lan và Tiểu Nhu dìu ra bên ngoài.
Một tuyệt mắc giai nhân xuất hiện trong tầm mắt của Sở Bắc Dực, bình thường Hàn Lam Nguyệt vốn đã rất xinh đẹp, nhưng hôm nay dung mạo phải nói là,, Băng Cơ ngọc cốt, Diễm Mỹ Tuyệt Tục, Dương Chi Bạch Ngọc, Diễm Áp Quần Dương,,
Chỉ vẻ đẹp da như băng xương như ngọc, thân hình tuyệt hảo, xinh đẹp mà không dung tục, đẹp đến điên đảo thế gian.
Sở Bắc Dực có chút thất thần khi nhìn cô, xong cũng nhanh chóng lấy lại phong thái đỉnh đạt như ban đầu.
” Nương tử… nàng thật đẹp! ”
Sở Bắc Dực lần đầu khen một nữ nhân xinh đẹp khiến cho mấy cận vệ gần đó cũng thấy được bầu trời sắp chuyển sang màu hồng rồi.
Gần đây vương gia không còn hắc ám như trước nữa, bọn họ đều sống thoải mái hơn một chút, tất cả đều phải cảm tạ vương phi hết đó.
”…. ”
Hàn Lam Nguyệt nghe lời khen ấy xong cũng nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ một cái rồi để hắn dìu bước lên xe.
Cô có cảm giác như Sở Bắc Dực đã thay đổi rồi, thái độ đối với cô rõ ràng hơn trước rất nhiều, và cả hình như hắn rất hiểu cô.
Từ màu sắc y phục, cô thích nhất là màu lam và trắng, những màu sắc nhẹ nhàng nhã nhặn nhưng cao quý, đến trâm hoa, cô thường dùng là trăm bạch ngọc chạm khắc hoa Di Tử, hay những món ăn, loài hoa cô yêu thích, loại trà cô thường dùng, tất cả dường như hắn đều biết.
Nhưng Hàn Lam Nguyệt sẽ không bị những điều tốt đẹp diệu dàng này làm cho uỷ luỵ bản thân.
Cô nói là động lòng, nhưng chỉ là một chút, cũng có thể xem là thích, nhưng còn yêu thì…
Cô chỉ còn lại một trái tim là thuộc về riêng mình, nếu đến một ngày trái tim này cũng trao trọn cho người ta thì cô xem như mất tất cả.
Nếu để bản thân hoàn toàn phụ thuộc vào tình yêu, lúc đau đớn thì cũng khó mà dứt ra được.
Vì yêu mà hy sinh tất cả, nói cho hay thì là một cảnh giới cao thượng của tình yêu.
Nhưng nhìn rõ một chút, một người vì yêu mà không tiết hy sinh lợi ích của bản thân rồi tự mình nhận lấy bao nhiêu đau khổ thì đó chính là loại chấp niệm sau đậm nhất! Cũng là kẻ dại khờ nhất thế gian này.
Trái tim từng chịu tổn thương thì sẽ luôn rất dè dặt trước mọi thứ, nếu có yêu thì cô cũng chỉ dám yêu một nửa, còn lại là lý trí cũng là đường lui.
Các tiểu khả ái của tui nhớ nha, yêu thì yêu nhưng phải lý trí đó ?
Chứ đừng hỏi như Lý Mặc Sầu: Hỏi thế gian tình là chi… ?