Anh chỉ hút một hơi rồi tắt điếu thuốc, đứng thẳng người đón cô —
“Tới rồi.”
Giọng nói anh rất bình tĩnh.
“Bố Thẩm… đang ở đâu?”
Thẩm Quát nghiêng người sang, tránh cửa.
Bước chân Lục Yên không vững đi vào căn phòng trống rỗng, nhiệt độ căn phòng rất thấp, cô không khỏi hơi run rẩy, trông thấy cơ thể lạnh lẽo trùm vải trắng trên bục…
Cô chậm rãi đi tới, hai tay nắm lấy vải trắng muốn vén lên, nhìn bố Thẩm một lần cuối cùng, nhưng Thẩm Quát nắm lấy tay cô.
“Đừng nhìn, bệnh chết, không bình thản.”
Tay Lục Yên ngừng lại, mắt lại chua xót.
“Bố Thẩm.” Cô khẽ gọi, sau đó hít vào, tựa như đang bình ổn cảm xúc.
“Bố Thẩm, bố yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc Thẩm Quát.” Cô dùng tay áo dụi mắt một cái, nói tiếp: “Anh ấy không cô đơn.”
Thẩm Quát hít sâu, hơi mím môi một cái, không nói gì, nắm chặt cô đi ra khỏi nhà xác.
Bên hành lang có nhân viên công tác đến tìm Thẩm Quá ký tên: “Bây giờ hỏa táng sao?”
“Ừm, bây giờ.”
Nhân viên công tác cầm cuốn sổ đi, sau đó cùng mấy nhân viên khác vào phòng, đẩy cơ thể bố Thẩm ra đi về phía nhà hỏa táng, trong miệng còn thì thầm, phàn nàn vì làm thêm giờ —-
“Chưa từng thấy hỏa táng nhanh như vậy.”
“Nghe nói là bệnh chết, nói không chừng đã sớm ngóng trông rồi…”
“Con người bây giờ mà.”
….
Lục Yên nghe được những lời này, thiếu chút nữa muốn xù lông, Thẩm Quát giữ tay áo cô lại, không để cô qua đó.
“Thế giới này cũng không tốt lành gì.” Anh bình tĩnh nói: “Yêu cầu xa vời làm gì.”
Lục Yên kinh ngạc nhìn anh, mắt anh rất sâu, giống như bao phủ một tầng sương mù dày không tan.
Anh bình tĩnh đến mức có chút… khác thường.
“Thẩm Quát, buồi chiều hôm nay em…”
Thẩm Quát ngắt lời cô: “Lục Yên, người chết cũng chết rồi, không có chuyện gì cả, ông ấy cũng không nghe được lời cô vừa nói, cho nên… coi như chưa từng nói đi.”
Hô hấp của Lục Yên nghẽn lại, đột nhiên nhìn về phía anh.
Dưới ánh đèn trắng u ám, sắc mặt anh tái nhợt, đáy mắt hiện ra vẻ lạnh lùng xa lạ: “Hiểu ý của tôi không?”
“Anh là muốn cùng em…”
Từ đầu đến cuối cô không nói nên hai chữ khoan tim thấu xương này.
“Không tính là chia tay.” Thẩm Quát nói mà không có cảm xúc gì: “Bởi vì chưa từng ở bên nhau.”
“Cái, cái gì mà chưa từng ở bên nhau?”
Khóe miệng anh kéo ra một vệt cười cợt nhả, dùng sức nắm cằm cô, giọng nói lạnh lùng: “Cô còn chưa nghĩ ra sao, tôi chỉ đang lợi dụng cô, trả thù Lục Trăn, trả thù Lục gia mấy người.”
Lục Yên choáng váng: “Anh… anh đang nói cái gì vậy?”
“Bây giờ ông ấy chết rồi, tôi thu tay lại, đây là vận may của cô, biết không.”
Lục Yên dùng sức tránh tay anh ra, kích động nói: “Thẩm Quát, anh cho rằng em khờ có phải không, Lục Yên em cho dù có ngốc hơn đi chăng nữa cũng sẽ không ngốc đến mức tin lời của anh.”
Cô còn không ngốc đến mức… không cảm nhận được một người đối với mình là thật tình hay giả ý.
Thẩm Quát lập tức lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số —
“Lục Trăn, tôi, Thẩm Quát.”
Trái tim Lục Yên siết chặt, không rõ anh rốt cuộc muốn làm gì.
Anh cười lạnh, nói tiếp: “Lục Yên em gái cậu bây giờ đang ở bên cạnh tôi…”
“Con mẹ nó đêm hôm khuya khoắt mày nói chuyện quỷ quái gì vậy!” Lục Trăn bị đánh thức, rất khó chịu: “Bị điên rồi à.”
“Đến phòng cô ấy nhìn xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Một phút sau, Lục Trăn bùng nổ, trong điện thoại, giọng nói của cậu ta bất ổn: “Con bé… con bé không có ở trong phòng, mày làm gì nó rồi!”
“Làm cái gì? Chiếm hữu cô ta rồi vứt bỏ cô ta, cậu cảm thấy phương pháp này có tốt không?”
Lục Yên bỗng nhiên cướp lấy điện thoại của anh, dùng sức đập xuống, khàn giọng hô lớn: “Anh điên rồi sao, ngày mai phải thi đại học! Anh nói như vậy…”
Loại tính tình này của Lục Trăn, có trời mới biết anh nghe được những lời này sẽ làm ra phản ứng gì.
Thẩm Quát nhặt điện thoại lên, nhẹ nhàng phủi bụi, cất vào túi, quay người rời đi: “Chờ cô trưởng thành rồi lại chiếm hữu cô rồi ném cô đi, đây chính là kế hoạch ban đầu của tôi… nhưng bây giờ, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.”
Cả người Lục Yên rét lạnh, rơi vào hầm băng, cô nhớ tới Lương Đình đã từng khuyên bảo…
Người đàn ông này thâm trầm thế nào, giỏi ngụy trang thế nào, anh là kẻ cầm đầu ẩn núp mười năm khiến cho Lục Trăn phá sản!
Anh lạnh lùng nói: “Cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Trong lòng Lục Yên giống như bị móc rỗng, quay người chạy ra khỏi cửa lớn nhà xác.
Thẩm Quát nhắm mắt lại, cả người run rẩy… tay dùng sức siết chặt thành nắm đấm.
Anh cho rằng cô tan nát cõi lòng rồi, cho rằng cô đi rồi, nhưng chưa từng nghĩ tới, cô gái lại liều lĩnh tiến lên, dùng sức ôm lấy eo anh —-
“Em tha thứ cho anh, Thẩm Quát.”
Cô nói quá nhanh, lộ ra giọng nghẹn ngào bất ổn: “Tối nay em tha thứ cho tất cả lời nói, hành động của anh.”
Thẩm Quát đột nhiên mở to mắt.
Tay cô gái ôm anh dùng sức như thế, khiến anh mất đi sự can đảm, không có sức đẩy cô ra.
“Em tha thứ cho tất cả lời nói dối mà anh nói với em, chỉ cần trong đó có một câu là thật, em sẽ tha thứ cho anh.”
Cô mang theo một tia chờ mong và khao khát cuối cùng, nhìn về phía anh, hai mắt đẫm lệ: “Thẩm Quát, có không?”
Anh dừng lại mấy giây, lạnh lùng nói: “Không có.”
Không có một câu nói thật.
Anh dùng sức gỡ mỗi một ngón tay của cô ra, xoay người lại, lòng bàn tay thô ráp quét sạch vệt nước mắt trên gò má cô.
“Cô thấy đấy, đây chính là thứ tôi muốn, nước mắt của cô…”
Anh cười nói: “Cô so với tôi tưởng tượng, còn yêu tôi hơn.”
Trong lồng ngực của Lục Yên giống như rót đầy không khí lạnh lẽo, nương theo với mỗi một lần hít thở, lục phủ ngũ tạng đều như đang xé rách, đau nhức.
Cả người đều đau… đau quá.
“Thẩm Quát.” Cô không còn khóc nữa, giọng nói cực trầm: “Anh biết bố Thẩm mất không phải là lỗi của em, cũng không phải là lỗi của Lục Trăn, vì sao lại trừng phạt em…”
Trái tim Thẩm Quát ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi rất nhỏ.
“Bởi vì tôi chính là người ích kỷ độc ác như vậy, hẳn là có người đã sớm nhắc nhở cô rồi.”
Lục Yên lui về sau mấy bước.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Hũ tro cốt mấy ngày nữa mới có thể lấy được, ngày mai thi đại học, bây giờ tôi phải về đi ngủ.”
Anh quay người muốn đi, Lục Yên bỗng nhiên nắm lấy góc áo anh —
“Nếu anh đi, em sẽ không tha thứ cho anh nữa, vĩnh viễn sẽ không!”
Thẩm Quát không quay đầu lại, kéo góc áo, quay người rời đi.
…
Thẩm Quát đi ra khỏi nhà xác, bầu trời đã tung bay hạt mưa nhỏ tí tách, rơi lên mặt, lạnh buốt.
Rõ ràng là tháng sáu, nhưng vẫn cảm thấy lạnh quá.
Chung Khải ngồi xổm một bên bồn hoa, thấy anh đi ra, lập tức đứng dậy.
“Nói rồi?”
“Ừm.”
Chung Khải nhìn về phía nhà xác, buông tiếng thở dài thật dài, cho Thẩm Quát một điếu thuốc, nói: “Bình tĩnh một chút.”
Thẩm Quát nhận lấy điếu thuốc, tay khẽ run rẩy.
“Thật ra không cần phải đi đến bước này.”
Chung Khải nhìn về phía anh: “Không phải buổi chiều còn gọi điện thoại cho cô ấy sao?”
“Cô ấy không bắt máy.”
“Tối hôm qua giúp anh trông một đêm, đoán chừng cũng mệt mỏi, anh hà tất vì chuyện không bắt máy này mà…”
Thẩm Quát tắt điếu thuốc, trầm giọng nói: “Tôi không muốn để cô ấy cả đời đều gánh vác tội lỗi nặng trĩu này.”
Chung Khải kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Quát.
Đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh tuấn cứng rắn của anh một tầng ánh sáng ảm đảm.
“Nếu như cô ấy mang theo tâm thái chuộc tội để ở bên cạnh tôi cả đời thì tôi thà rằng… để cô ấy hận tôi.”
Cô ấy không có lỗi, không cần phải chuộc tội.
Giờ phút này anh đã như ở địa ngục, nếu có tội, tất cả đều do anh gánh vác.
Thẩm Quát đứng dậy rời đi, bóng lưng tiêu điều biến mất cuối con đường ướt sũng.
….
Lục Yên dắt xe đạp về đến nhà, quần áo trên người đều ướt đẫm.
Lục Trăn thay quần áo xong, ra đến cửa thì đụng phải cô nhóc cả người lạnh lẽo.
Làn da cô tái nhợt, trên mặt mang theo hạt mưa, tóc cũng thấm ướt toàn bộ, có vẻ vô cùng nhếch nhác.
Nhìn thấy Lục Trăn, mắt Lục Yên đỏ lên, đâm đầu vào trong ngực anh, dùng sức ôm lấy eo anh.
“Bố…”
Lục Trăn vốn ủ một ngọn lửa giận không thể dập tắt, nhưng nhìn dáng vẻ khóc tang này của cô nhóc, trái tim anh lập tức mềm nhũn.
“Không sao, không có việc gì.”
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lục Trăn vẫn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, vụng về trấn an: “Có bố ở đây, trời không sập được.”
Bố là ai chứ.
Bố là người có thể vì con mà che gió che mưa, vì con mà đi vào núi đao biển lửa, cũng nguyện vì con mà hái sao trên trời.
“Con sai rồi.”
Cô gái khóc sụt sùi, bất lực mà khóc: “Bố, con sai rồi, con nên nghe lời bố… sau này tất cả con đều nghe lời bố.”
Nhìn dáng vẻ không bình thường này của cô nhóc, sắc mặt Lục Trăn càng ngày càng trầm, trong mắt nổi lên tơ máu: “Thẩm Quát nó… làm gì con?”
“Anh ấy lừa con.”
Bốn chữ này, Lục Yên nói vô cùng uất ức: “Con chưa từng nghĩ tới, anh ấy sẽ lừa con…”
“Ông đây đi tìm nó.” Lục Trăn nói xong liền muốn đi ra ngoài, Lục Yên lập tức kéo anh lại.
“Đừng đi.” Cô cắn răng, thấp giọng nói: “Hôm nay bố Thẩm qua đời, bố đừng đi.”
Bước chân Lục Trăn bỗng nhiên dừng lại.
*
Kỳ thi đại học, đúng hẹn mà tới.
Ngày công bố kết quả, Lục Giản không đến công ty như thường ngày, ông lo lắng chờ trước cột thông báo của trường.
Lúc trước không có Internet để tra điểm, điểm thi đại học cho nhà trường thống nhất thông báo, điểm số từ đầu đến cuối của mỗi học sinh được in trên giấy rõ ràng, dán trước cột thông báo.
Bắt đầu từ sáu giờ sáng, trước cột thông báo đã đông nghẹt phụ huynh sốt ruột rồi.
Cuối cùng, trông sao trông trăng cũng trông thấy giáo viên dán danh sách.
Mắt của các phụ huynh đều sáng lên, vội vàng chen chúc đi qua, vây quanh giáo viên hỏi thành tích.
Lục Trăn và Lục Yên không đi tới vây quanh, bọn họ một đứng một ngồi ở trên bục vườn hoa xa xa.
Lục Yên có chút hồi hộp, trong lòng bàn tay đều rịn ra mồ hôi, thái độ Lục Trăn khác thường, biểu hiện khá bình tĩnh…
Từ sau khi thi đại học, tính tình anh trầm xuống rất nhiều.
Có lẽ là nhìn thấy Lục Yên đêm đó bi thương thống khổ, khiến anh ý thức được, mặc dù bình thường cô luôn tỏ ra người lớn, thật ra từ đầu đến cuối đều là cô gái nhỏ của anh.
Cũng có lẽ là vì biết được chân tướng, biết được ân oán giữa Thẩm gia và Lục gia, anh ý thức được nếu như mình không mạnh mẽ thì không có cách nào bảo vệ người bên cạnh…
Lục Trăn dùng một loại tốc độ làm người ta không thể tưởng tượng được mà trưởng thành.
Giáo viên chào hỏi phụ huynh chen chúc, luôn miệng nói: “Đừng đẩy đừng đẩy, đều có thể nhìn thấy…”
“Năm nay trường chúng ta thi không tệ, thủ khoa của tỉnh cũng ở trường của chúng ta đấy!”
Các bạn học nghe vậy thì cũng phấn khởi xao động theo —-
“Thủ khoa của tỉnh, má ơi, quá lợi hại rồi!”
“Là ai vậy!”
“Còn có thể là ai, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được… không phải chính là người đó…”
Danh sách thông báo được dán lên, tên của Thẩm Quát được phóng to, thình lình xuất hiện ở hạng nhất bảng danh dự.
Đỏ tươi chói mắt như thế…
Thủ khoa của tỉnh, ngoại trừ anh ra thì không có ai khác.
Các bạn học thấp giọng nghị luận: “Cậu ta thật sự rất giỏi.”
Đương nhiên, giọng điệu này mang theo một chút ý châm chọc.
Dù sao thì… một ngày trước bố mất, ngày hôm sau giống như không có việc gì tham gia thi đại học, lại còn có thể phát huy tốt như vậy.
Hạng nhất toàn tỉnh, thủ khoa của tỉnh.
Người bình thường ai có thể không bị ảnh hưởng.
Trình độ lạnh lùng vô tình này của Thẩm Quát, quả thật làm cho người ta líu lưỡi.
Lục Yên nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng thiếu niên.
Anh không tới… cũng tốt.
Lục Yên không muốn nhìn thấy anh, không muốn chút nào… bất luận là trước kia Thẩm Quát đối với cô thật tình hay giả ý. Chí ít, cô thật lòng yêu anh, chỉ cần yêu, chỉ cần để ý, nhìn thấy anh thì cô sẽ không có cách nào giả vờ bình tĩnh.
Lục Giản mặc đồ tây giày da, cà vặt cũng thắt màu đỏ sậm, cầu một dấu hiệu tốt.
Ông lách vào đám phụ huynh bạn học, liều mạng lao về hàng trước.
Thật vất vả mới chen lên được hàng trước, Lục Giản bắt đầu tìm kiếm từ bảng kết quả cuối cùng, tỉ mỉ đếm, đếm từ sau ra trước…
Bảng danh sách cuối cùng không có tên Lục Trăn, Lục Giản nặng nề thở dài một hơi.
Chí ít… hẳn là đỗ đại học rồi.
Nhưng mà ông vẫn không có lòng tin với cậu như cũ, đại học trọng điểm coi như thôi, trong lòng ông chờ mong, cảm thấy thằng con mình mà có thể thi đỗ đại học loại hai thật ra cũng không tệ rồi.
Song, khi ông đếm qua một bảng danh sách lại một bảng danh sách, lúc đếm tới bảng danh dự đánh dấu đỏ đầu tiên, nét mặt của ông bắt đầu thay đổi…
Không thể nào, Lục Trăn không thể lên được bảng danh dự này, phải biết rằng bạn học có thể ở trên bảng danh sách này đều là người nổi bật đứng hàng đầu trong trường.
Lục Yên mắt thấy Lục Giản lại đến bảng danh dự tìm người, cô hưng phấn nhảy dựng lên, chen vào trong đám người: “Nhường một chút, làm phiền nhường một chút, ôi, cảm ơn.”
Lục Yên chen đến bên cạnh Lục Giản, Lục Giản liền vội vàng bảo vệ cô ở trước người: “Mau tìm xem, tìm xem anh trai con ở đâu!”
Giọng nói của Lục Giản cũng bắt đầu run lên, nhìn ra được ông rất phấn khởi, cũng rất ngạc nhiên.
Lục Yên tìm theo xếp hạng, lại tìm được Lục Trăn ở vị trí thứ hai mươi chín!
Anh thi được 632 điểm!
Trong lòng Lục Yên rất vui vẻ, không ngừng vẫy tay với Lục Trăn, chỉ vào vị trí bảng danh dự hô: “Đồ đại ngốc, bố ở đây này! Tới xem một chút đi!”
Mặc dù hai mắt Lục Trăn tỏa sáng, nhưng cũng không biểu hiện ra dáng vẻ vô cùng phấn khởi.
Anh chậm rãi đi tới, quan sát điểm số và thứ tự của mình.
“Bố đồng ý với con.”
Anh đứng sau lưng Lục Yên, tay rơi lên vai cô, ôm lấy cô: “Chuyện đồng ý với con, bố sẽ làm được.”
Anh muốn trở thành niềm kiêu hãnh của cô, trở thành chỗ dựa của cô, không để bất cứ ai bắt nạt cô nữa…