– Bác sĩ An, bệnh nhân ngưng tim.
– Máy sốc điện, 200J.- Gia An nhanh chóng nhận hai bản sốc, tiếp đến nàng thực hiện cấp cứu.
Lần rung thứ nhất vừa xong, nàng nhìn màn hình, vẫn là một đường thẳng vô vọng, âm thanh báo động từ máy vang ra liên hồi, đinh tai nhức óc.
Y tá vẫn tích cực thực hiện bóp bóng hô hấp cho Mỹ Linh.
– Một lần nữa. 200J.- Gia An bình tĩnh thực hiện cấp cứu nhưng đến lần này kết quả vẫn như thế.
Các y bác sĩ khác trong phòng mổ đã nghĩ đến tình huống tệ nhất, nhưng Gia An vẫn không bỏ cuộc.
– Một lần nữa, 360J.
Bíp—
Trên màn hình, bảng điện đồ loé lên một đường rồi lại chợt tắt, bác sĩ gây mê đã cúi đầu, các y tá khác cũng trầm ngâm, chỉ duy nhất một mình Gia An vẫn chưa từ bỏ.
– Một lần nữa.- Nàng gần như hét lên, chẳng ai biết, hốc mắt nàng tự lúc nào đã ửng đỏ.
– Đủ rồi Ann.
Alex đưa tay ngăn nàng lại, hành động điên cuồng này không giống Ann mà cô biết.
Nhưng Gia An hất tay Alex ra, nàng bỏ hai bản sốc, đích thân mình dùng tay ấn vào tim Mỹ Linh.
– Ở lại đi em… Linh…. ở lại!- Gia An tha thiết cầu xin, tay vẫn không ngừng ấn lồng ngực Mỹ Linh trong vô vọng.
Thời điểm này, ai trong phòng đó cũng biết rằng… Mỹ Linh đã không qua khỏi, chỉ có Gia An là không muốn biết, cũng không muốn tin.
Alex đành kéo Gia An về phía sau.
Các y bác sĩ đồng loạt cúi đầu trước giường phẫu thuật của Mỹ Linh, cúi đầu tưởng niệm.
Riêng Gia An hoàn toàn bị sốc, cảm thấy choáng váng đến mức đứng không vững, Alex đã ôm nàng vào lòng.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, lúc này Anh Khang mới chạy đến, quần áo hắn khá xốc xếch, hẳn là cũng đã hối hận vì hành vi của mình.
Nhưng trong mắt Gia An bây giờ, sự tồn tại của hắn còn thua cả một hạt cát.
– Vợ tôi sao rồi?- Hắn hỏi.
Gia An nhếch môi, một biểu tình hiếm thấy của nàng bác sĩ vốn sống rất chan hoà
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Cùng một câu hỏi này, năm ấy lúc thốt ra là khi hắn lo lắng cuống quýt khi Mỹ Linh sinh lần đầu, còn bây giờ, đáng buồn cười thay, từng lời hắn nói đều khiến Gia An căm ghét.
Nhưng nàng là ai?
Là Gia An.
Là người từ nhỏ đến lớn dù có bực bội đến thế nào, cũng không bao giờ bộc phát.
Gia An cảm thấy nàng không thể ở lại đây thêm bất kì phút giây nào nữa, nàng đẩy Alex ra, lướt qua người Anh Khang, cứ thế từng bước, từng bước rời khỏi nơi này.
Người nàng xem như em gái, mất rồi, mất trong sự bất lực của nàng.
Alex nhìn Gia An rời đi, cảm thấy xót xa, nhưng vì trách nhiệm, cô phải ở lại thay nàng báo tử với Anh Khang. Cô thật muốn đấm vào bản mặt tên đàn ông này, may cho hắn đây là ở bệnh viện.
Hoàng hôn buông xuống thành phố X, mặt trời hoá thành một quả cầu lửa, bập bùng cháy lên từng sự thống khổ trong lòng Gia An.
Dưới ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà, Gia An ngồi ở băng ghế đá nơi vườn hoa tầng 5, ánh mắt mông lung nhìn bầu trời rực đỏ trước mặt. Nhớ đến hình ảnh Mỹ Linh nằm trên vũng máu lúc nãy, Gia An ôm mặt mình, lúc này thì nàng không giấu nổi dáng vẻ yếu đuối nữa rồi.
Mỹ Linh mất rồi!
Mỹ Linh mất trên bàn mổ của nàng, mà nàng lại chẳng thể làm gì cả.
Đôi vai gầy của Gia An run run, hình ảnh cô đơn đến đau xé lòng một người đứng phía sau. Từng bước, từng bước đi đến, cô khuỵu gối trước mặt nàng.
– Chị xinh đẹp, có chuyện không vui sao?- Nguyệt Minh cầm trên tay một chú thỏ nhỏ được đan bằng len.
Đây là đồ chơi mà con gái của Mỹ Linh tặng cho Nguyệt Minh, có từ chối thế nào thì bé vẫn nhất quyết dúi vào tay cô, chỉ đành nhận lấy.
Dù cho Nguyệt Minh đang giả một giọng khác, nhưng Gia An vẫn nhận ra. Nàng xoay người sang hướng khác, lén lau nước mắt, sau đó hít hít mấy cái lấy lại bình tĩnh rồi mới quay lại nhìn cô.
– Sao chị xinh đẹp lại khóc thế? Là ai chọc giận chị?- Nguyệt Minh nắm tay thỏ len chọt chọt vào má của Gia An.
– Ai khóc?- Gia An cố điều chỉnh giọng nói, nàng đưa tay nhận lấy thỏ bông, ôm vào lòng.- Không có khóc.
– Ô, xem ai khóc nhè mà không dám nhận kìa.- Nguyệt Minh mỉm cười, vẫn giữ nguyên tư thế khuỵu gối trước mặt nàng.
Gia An nhìn Nguyệt Minh lại không kiềm lòng được, cúi đầu, úp mặt vào thỏ len mà khóc thút thít. Nàng càng khóc, Tổng giám đốc càng đau lòng, nhưng lại không ngăn cản, bởi nàng từng nói, khóc đôi khi lại khiến cõi lòng thư thả hơn mà.
Nguyệt Minh khẽ nắm lấy tay Gia An, cảm giác mềm mại khiến cô muốn nắm mãi không buông. Gia An càng khóc càng lớn, Nguyệt Minh liền xoa nhẹ tay nàng mà an ủi. Đến khi bác sĩ An cạn nước mắt rồi, Tổng giám đốc mới móc từ túi áo ra viên kẹo quen thuộc.
– Nguyệt Minh’s healing time.- Tổng giám đốc lật bàn tay bác sĩ An, bỏ kẹo vào đó.
Gia An chớp chớp mắt, dưới ánh chiều tà, xuyên qua tầng nước mỏng, hình ảnh cứ thế ẩn ẩn hiện hiện trước mắt nàng nhưng sự dịu dàng lại như thể xuyên thẳng vào trái tim nàng.
Lúc này, Nguyệt Minh mới đứng dậy, kéo tay Gia An giúp nàng đứng lên.
Tổng giám đốc không nói thêm gì, chỉ là ôm chặt bác sĩ An vào lòng mình.
– Cảm ơn đã ở bên tôi những lúc tuyệt vọng nhất. Vậy nên, xin chị hãy cho tôi ở bên những lúc chị đau buồn nhất.- Tổng giám đốc thỏ thẻ bên tai nàng.
Bác sĩ An vốn đã dừng khóc, nhưng vì lời nói trầm bổng bên tai mà nước mắt lại rơi nữa rồi.
– Bây giờ mới biết bác sĩ An mít ướt đến vậy nha!- Nguyệt Minh vừa vỗ nhẹ lưng nàng, vừa trêu đùa.
Gia An vừa khóc vừa đấm nhẹ vào vai Nguyệt Minh, lúc nào rồi mà còn muốn trêu chọc nàng, thật đáng ghét!
– Bị Nguyệt lây á.
– Mít ướt cũng lây sao?
– Lây!
– Dạ, lây, là tôi lây cho chị, tại tôi cả!
Người ta luôn nói, cái gì càng đẹp thì càng sớm lụi tàn, hoàng hôn cũng vậy, chỉ là sự cố gắng trỗi dậy lần cuối của những tia nắng trong ngày.
Chẳng mấy chốc, trăng đã treo trên đỉnh đầu, dưới vườn hoa, có hai người ngồi đó, một người tựa đầu vào vai người kia.
Vẫn là hương thơm thoang thoảng.
Vẫn là một bản nhạc không lời du dương.
Chỉ khác là, giờ đây trong lòng Nguyệt Minh, Gia An đã trở nên rất quan trọng.
– Muộn rồi, cũng nên về thôi.- Gia An lúc này mới mở mắt, ngồi thẳng dậy.
Nguyệt Minh nhìn Gia An, cô khẽ đưa tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt còn vương trên mặt nàng.
– Về thôi, Joy không phải đang đợi ở nhà sao?- Gia An chạm nhẹ lên bàn tay đang đặt trên mặt mình.
Nguyệt Minh lắc nhẹ đầu.
– Joy tôi nhờ Hân chăm rồi, quan trọng là chị ổn chưa?
– Nhờ Nguyệt Minh’s healing time mà đã ổn hơn rồi.- Gia An cười, đôi mắt đỏ hoe.
Nguyệt Minh mới nhẹ gật đầu, sau đó đứng dậy, chìa tay ra, Gia An rất tự nhiên nắm lấy tay Nguyệt Minh làm điểm tựa để đứng dậy.
Sau đó, Nguyệt Minh vẫn nắm chặt lấy tay Gia An, cùng nàng đi xuống lầu.
Vì đồ đạc của Gia An vẫn để ở phòng làm việc, cả hai phải quay trở về đó, lúc đến hành lang khoa Sản, Alex lại xuất hiện trước mặt cả hai người.
Nhìn thấy Nguyệt Minh cùng Gia An tay trong tay, Alex khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh giấu đi cảm giác khó chịu, đầy thân thiện hỏi.
– Ann không sao chứ? Mình đã tìm cậu suốt cả buổi chiều.
– Cảm ơn Alex, tâm trạng hơi phức tạp chút thôi.- Gia An lịch sự đáp.
– Làm sao ổn được? Nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm.- Alex hoàn toàn cho Nguyệt Minh “ra chuồng gà” bằng việc chẳng thèm nhìn đến cô mà trực tiếp áp sát Gia An.
Tổng giám đốc dù đã thấy qua hình Alex, nhưng phải công nhận rằng cô này ngoài đời còn nhìn đẹp hơn trên hình, nhưng đẹp thì làm gì? Đẹp nhưng cô ta không có quyền chen vào động động chạm chạm Gia An nha.
Bác sĩ An là ai mà mọi người đều nghĩ cho rằng có thể tự nhiên chạm tay chạm chân với nàng?
Huống hồ, người kia còn chẳng cho Nguyệt Minh vào mắt!
Tổng giám đốc kéo tay một cái, bác sĩ An liền lùi ra sau, nàng không khỏi bất ngờ, nhưng chưa kịp hỏi, đã thấy tấm lưng của người kia chắn trước mặt.
– Không cần cô bận lòng, tôi có thể lo được cho An.
Phải chăng, do nàng đã quá quen với mặt đáng yêu của Nguyệt Minh nên trước một Nguyệt Minh đầy cường thế lúc này, nàng lại không quen mắt lắm…?
Gia An đâu biết được rằng, ngoài thời gian ở với nàng ra, phần lớn thời gian còn lại, Nguyệt Minh đều duy trì cái bộ dạng đáng sợ này.
Dù sao người ta vẫn là người đứng đầu của cả một tập đoàn lớn mà!