Trong Dược Viên rất yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức Hành Ngọc có thể nghe rõ thanh âm cành lá lay động, có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân của nàng và Liễu Ngộ trùng điệp lên nhau.
Nàng nhàn rỗi nhàm chán, dứt khoát tụt lại phía sau Liễu Ngộ hai bước chân, giẫm lên dấu chân hắn lưu lại đi về phía trước.
Liễu Ngộ không rõ vì sao nàng đột nhiên tụt lại phía sau, quay đầu lại liếc mắt một cái, suýt chút nữa bị nàng đụng phải trong lòng.
Hắn đưa tay đỡ bả vai nàng, giúp nàng ổn định thân hình.
Chờ nàng đứng vững, Liễu Ngộ mới buông tay ra: “Những lời kia của Liễu Duyên nếu có chỗ mạo phạm, mong Lạc chủ không để ý đến.”
Hành Ngọc cúi người rút một rễ cây giống như cỏ đuôi chó, trực tiếp ngậm đuôi cỏ vào miệng: “Thật ra ta đang suy nghĩ, tại sao hắn lại cứ nhắm vào ta, nguyên nhân là bởi vì huynh sao?”
Liễu Ngộ sóng vai cùng nàng, từ góc độ này của hắn rũ mắt nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy cỏ đuôi chó nàng ngậm trong miệng đang chập chờn lên xuống.
Hắn nhìn về phía mặt trời mọc nơi đằng xa: “Có lẽ hắn đang muốn thăm dò ngươi, muốn tìm hiểu lý do tại sao ngươi lại được chọn trúng để trở thành…..”
Nói đến đây, Liễu Ngộ rõ ràng dừng lại một chút, như thể đang cân nhắc dùng từ, “Trở thành người ứng kiếp của bần tăng. Hoặc cũng có thể là do vô vị đi, tính tình Liễu Duyên hay thay đổi quỷ dị, có phần chóng vánh.”
Thay đổi kỳ dị?
Suy nghĩ một chút, khi thì Liễu Duyên tỏ vẻ vô tội, khi thì mê hoặc, lúc lại một thân chính khí, bộ dáng tràn đầy tâm tính hướng Phật, Hành Ngọc cảm thấy Liễu Ngộ đưa ra đánh giá này quả không sai.
“Liệu có phải hắn muốn mượn ta để mưu tính chuyện gì đó với huynh không?”
Hành Ngọc bất quá chỉ thuận miệng hỏi, khóe môi Liễu Ngộ lại khẽ nhếch lên.
Không đợi đến khi trả lời, nàng nhìn về phía hắn, chớp mắt cười rộ lên: “Sao lại không nói lời nào.”
“…… Có lẽ là do hắn quá nhàm chán đi.”
Muốn nhìn thấy hắn thất thố, muốn nhìn thấy hắn kinh loạn luống cuống.
Nếu không phải Tiên thiên Phật cốt đột nhiên xuất thế thì Phật tử tu Hoan Hỉ Phật mới là người vốn sẽ trở thành tồn tại được chú ý nhất trong thế hệ trẻ của Phật môn.
Cho nên mấy năm nay, ngoài mặt Liễu Duyên phục hắn, nhưng lại ngấm ngầm muốn hắn gặp trắc trở, muốn đè hắn xuống một đầu.
Nhưng rất đáng tiếc là, nhiều năm như vậy, Liễu Duyên vẫn không thành công đè hắn xuống được… Mãi cho đến ngày hôm qua, Liễu Duyên chắc là đã được toại nguyện, nhìn thấy bộ dạng thất thố luống cuống của hắn.
Sau khi đi vòng qua dược điền, lại đi về phía trước một đoạn liền đến Tàng Kinh các.
Hai người không có đi dạo nữa, mà trực tiếp đi vào trong Tàng Kinh các, một người ở lại lầu hai tiếp tục đọc các sách liên quan đến trận pháp, một người đi thẳng lên lầu bốn tiếp tục ở trong trận pháp tìm hiểu tu tập phật pháp.
Đợi đến chạng vạng, tiếng trống truyền khắp Vô Định Tông, Liễu Ngộ từ lầu bốn đi xuống, đi thẳng tới góc lầu hai tìm Hành Ngọc.
Nàng đang ngồi bên cửa sổ, sống lưng dựa vào tường. Tư thế ngồi có hơi nghiêng, tay phải cầm theo bản sách cổ tùy ý lật xem.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào Trong Tàng Kinh Các, nhưng nàng vừa vặn núp dưới cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, từ đầu đến cuối ánh mặt trời đều không chiếu đến nàng, nhìn qua có chút đáng thương.
Liễu Ngộ theo bản năng thả nhẹ bước chân.
Bất quá Hành Ngọc vẫn nghe được. Nghiêng đầu nhìn qua, người tới quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng.
Nàng phát hiện khi ở chung với một người khá lâu thì ngay cả tiếng bước chân của hắn cũng sẽ trở nên quen thuộc.
“Bần tăng đưa Lạc chủ trở về.”
Liễu Ngộ đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng nói.
Đồng thời cúi người xuống, tiếp nhận cuốn thư tịch trong tay nàng, liếc nhìn nhãn dán đăng ký trên bìa sách cổ, giúp nàng đem cuốn thư tịch đặt trở lại vị trí cũ.
“Sáng sớm ngày kia chúng ta sẽ khởi hành đến Kiếm Tông sao?” Lúc đi ra Khỏi Tàng Kinh Các, Hành Ngọc lên tiếng hỏi.
Liễu Ngộ gật đầu.
Hiện tại thời gian pháp hội mở ra chỉ còn nửa tháng, cũng may Vô Định Tông gần với Kiếm Tông, ngồi phi thuyền đặc chế của tông môn toàn tốc lực mà đi thì chỉ cần thời gian khoảng mười ngày là có thể đến Kiếm Tông rồi.
–
Đưa Hành Ngọc về sương phòng nơi nàng ở, Liễu Ngộ ôn nhu nói: “Ngày mai bần tăng sẽ không tới, nếu Lạc chủ gặp phải chuyện gì khó xử, nhớ báo tin cho bần tăng.”
“Được.” Hành Ngọc gật đầu.
Trong Vô Định Tông, vị Phật tử như hắn ngoại trừ phải tu hành ra, còn kiêm thêm rất nhiều việc phải làm khác.
Có thể dành ra khoảng thời gian này bồi nàng, cũng đã rất hiếm có rồi.
Đợi sau khi Liễu Ngộ rời đi, Hành Ngọc cũng tiến vào trong sương phòng khoanh chân tu luyện.
Tu luyện suốt đêm, đến khi Hành Ngọc mở mắt ra, bên ngoài vẫn là một mảnh xám xịt.
Nàng đứng dậy đến đẩy cửa sổ ra, phát hiện bên ngoài đang có mưa phùn rả rích liên miên.
Một khắc sau, Hành Ngọc thay đổi một thân váy dài màu đỏ rực rỡ như lửa, cầm ô giấy dầu màu trắng thuần khiết đi ra cửa sương phòng, dự định trước tiên sẽ đi dạo qua một vòng những nơi nàng chưa từng đi qua, sau đó sẽ lại tới Tàng Kinh các tiếp tục đọc sách.
Nàng chọn con đường này hơi lệch một chút.
Sau khi xuyên qua một vùng biển hoa, Hành Ngọc nhìn thấy cách đó không xa có một cái đình được xây dựng vô cùng mộc mạc.
Trong đình có một Phật tu mặc tăng bào màu lam nhạt. Trên mắt hắn phủ một chiếc khăn trắng, rõ ràng không thể nhìn thấy, nhưng lại một mình ngồi đó đánh cờ.
Hình như là nhận thấy được sự tồn tại của Hành Ngọc, hắn đặt quân trắng trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Khi hắn nghiêng đầu, Hành Ngọc mới hoàn toàn thấy rõ dung mạo của hắn.
Phật tu này khí chất yếu nhược, mắt che khăn trắng.
Tăng bào màu lam nhạt kia cùng khí chất của hắn rất phù hợp với nhau, khiến cả người hắn trở nên uyên thâm bao dung như biển rộng.
Đây là một hòa thượng —— ngay từ cái nhìn đầu tiên có thể làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.
Nhưng rất nhanh, đáy lòng Hành Ngọc lại nhấc lên.
Bởi vì nàng phát hiện mình nhìn không thấu tu vi của hòa thượng này.
Toàn thân khí thế này của đối phương, tuyệt đối không thể là phàm nhân không có tu vi, vậy chỉ có thể nói rõ tu vi của hắn cao hơn nàng không ít, cho nên nàng mới không cách nào dò xét được tu vi của hắn.
Hành Ngọc vội vàng bấm quyết hành lễ: “Không biết tiền bối ở đây, vãn bối vô tình mạo phạm đến tiền bối, kính xin tiền bối thứ lỗi.”
Nói xong, liền xoay người quay trở về đường cũ.
Ai ngờ vị Phật tu kia đột nhiên khẽ cười ra tiếng: “Ta và ngươi gặp gỡ nhau là có duyên, không biết tiểu hữu có bằng lòng tiến lên cùng bần tăng chơi một ván cờ không?”
Dừng một chút, hắn nói thêm: “Nếu tiểu hữu không muốn, có thể trực tiếp từ chối. Bần tăng cũng chỉ cảm thấy ngày mưa vô vị, nên mới ra ngoài đi dạo một chút.”
Hành Ngọc tâm tư lưu chuyển.
Nàng có thể cảm nhận được thiện ý từ vị tiền bối Phật tu này.
Nếu đối phương đã không có ác ý đối với nàng, nàng lại nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy bồi hắn một ván cờ có sao đâu chứ.
Nghĩ như vậy, Hành Ngọc cầm ô giấy dầu, bước chân nhẹ nhàng tiến lên.
Rất nhanh, nàng đi tới phía dưới lương đình, đưa tay nâng làn váy lên, bước lên bậc tam cấp tiến vào trong lương đình.
Thu ô đặt trên cột gỗ làm trụ, Hành Ngọc đi đến đối diện vị Phật tu, bấm quyết hành lễ lần nữa: “Gặp qua tiền bối.”
“Không cần đa lễ, tiểu hữu cứ tùy ý một chút.”
Chờ Hành Ngọc ngồi xuống, hắn nâng cổ tay mình lên.
Tăng bào có chút rộng rãi, trong lúc hắn làm động tác, vạt áo tăng bào ở trên không trung tạo ra một chút độ cong, càng tăng thêm khí chất bao dung uyên thâm trên người hắn.
“Tiểu hữu sẽ không để tâm đến việc tiếp tục chơi ván cờ này chứ?”
“Không ngại, cũng xin tiền bối bỏ qua cho kỳ nghệ bình thường của hậu bối.”
Vị Phật tu lắc đầu: “Kỳ nghệ của bần tăng cũng bình thường thôi, như vậy ta và ngươi ngược lại có thể xưng là thực lực ngang nhau rồi.”