Mặc Âu: “Được! Rảnh em sẽ gọi video cho anh, đến lúc đó đừng chê em phiền là được”
Mặt Hàn Thiên Nhược dãn ra một chút: “Sẽ không”
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hàn Thiên Nhược còn lạnh lùng hơn cả lúc nãy khiến ai nấy cũng đổ mồ hôi nhễ nhại. Rõ ràng bọn họ thấy cuộc nói chuyện nhẹ nhàng như vậy mà, tại sao ông chỉ lại thành như thế này? Rốt cuộc là sai ở đâu? Chắc là bình yên trước cơn bão.
Một cuộc họp đầy bão tố sau hơn 2 tiếng đã trôi qua, mọi người đều hận không thể mọc thêm hai cái chân để thoát nhanh ra khỏi địa ngục trần gian này. Phù! Quả là muốn nhồi máu cơ tim luôn.
Riêng Hàn Thiên Nhược ngồi đơn độc một mình ở đó, day day mi tâm đầy mệt mỏi. Có lẽ giờ cô cũng đã đến nơi rồi nhỉ. Về nhà không có cô thì khác gì ở biệt thự riêng của anh cơ chứ. Nghĩ thế, nhưng cuối cùng anh lại về ngôi nhà hai người đang sống cùng nhau.
Bước vào nhà, vẫn còn thoang thoảng mùi hương của Mặc Âu. Không thấy bóng dáng cô lại bắt đầu nhớ. Anh không ăn uống mà đi thẳng vào phòng tắm. Tắm xong anh ngồi vào bàn vừa làm việc vừa thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái điện thoại lạnh băng.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Anh nhanh chóng bắt máy: “Mặc Âu”
Vương Gia Vỹ ở đầu dây bên kia: “Khụ… Tổng tài! Là tôi”
Hàn Thiên Nhược tụt hứng, trở lại bộ mặt lãnh cảm: “Có chuyện gì?”
Vương Gia Vỹ báo cáo công việc: “Tôi đã cho người điều tra một số việc trước đây của Hàn Ngũ thì phát hiện ra anh ra từng lăn lộn với một đứa trẻ vị thành niên”
Hàn Thiên Nhược có vẻ hứng thú nói: “Tìm ra cô gái kia chưa?”
Trương Gia Vỹ: “Đã tìm thấy ở một thành phố khác. Có lẽ trước đó anh ta đã ăn chặn miệng của mấy người đó bằng cách bồi thường tiền. Phía bên kia được tôi tra hỏi thì họ nói cho dù có uất ức nhưng vẫn không có ích gì vì quyền thế của anh ta lớn như vậy. Nói ra sợ sẽ không ai tin, lại càng gây thêm bất lợi cho con gái nhà họ”
Hàn Thiên Nhược điềm đạm nói: “Lấy chuyện này mà cho ra tòa đi, cho người đưa thêm tin tức cô gái đó có thai với hắn rồi bị hắn ép phá. Ít nhiều cũng phải gây bất lợi về thanh danh của Hàn Ngũ, giảm cổ phiếu của Hàn thị xuống mức thấp nhất”
Vương Gia Vỹ: “Vâng”
Điện thoại vừa ngắt, một cuộc điện thoại khác lại gọi tới. Anh tiện tay bắt máy luôn mà không nhìn người gọi tới là ai. Anh nói với một chất giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Đầu giây bên kia ngây ngốc: “Hở? Anh đang tức giận đấy à?”
Hàn Thiên Nhược nghe giọng nói quen thuộc của Mặc Âu thì sững người, nhìn lại tên người gọi tới: Bảo bối.
Hàn Thiên Nhược ngay lập tức dịu giọng: “Anh tưởng là người bên công ty gọi tới”
Mặc Âu: “Oh! Anh bật camera lên nào! Mấy giờ không gặp như cách ba thu vậy. Em nhớ anh rồi”