Tần mỹ nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi, có thể thấy anh đang rất oán giận. Thẩm Triệt lại không biết giải thích thế nào, tuy rằng không hề có ác ý, nhưng sự thật đúng là cậu đã gạt Tần Tu, đành cam chịu:”Thực xin lỗi.”
Hiếm thấy khi nào Thẩm Triệt lại nhận sai ngay lập tức như vậy, Tần Tu thế nhưng vẫn đầy bụng tức, tâm nói cậu đùa bỡn tôi xoay vòng vòng như vậy, cuối cùng chỉ nói mỗi một câu “Thực xin lỗi” thế thôi sao? Cậu định thi gan với tôi đấy à? Lại cố nén giận nói: “Thực xin lỗi cái gì?”
“Thực xin lỗi, đáng ra nên nói với anh, con chim cánh cụt kia là tôi. . . . . . .” Bảo tôi bị quỷ ám cũng được, đắc ý vênh váo cũng không sao, dến chính tôi cũng không hiểu mình tại sao lại như thế.
Tần Tu nhìn thấy cái đầu quắn kia đột nhiên rũ xuống, tự nhiên lại cảm thấy vô lực: “. . . . . . . .Tôi làm sao biết cậu có thành thật hay không.”
Giọng nói Tần Tu sau đó lại trở nên trầm ngâm dường như ngay cả tức giận cũng không còn, nhưng Thẩm Triệt nghe xong trái tim lại lạnh đi một nửa. Giọng điệu kia nghe giống như đã tâm tàn ý lạnh. Tiếp sau đó tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, phát ra từ chiếc SAMSUNG GALAXY PLAYER của Tần Tu. Tần Tu lúc này mới chịu đứng lên, vừa trò chuyện vừa nhìn xung quanh:
“Dạ, em tới rồi.”
Thẩm Triệt mặt xám như tro cũng đứng dậy, thấy Tần Tu cúp điện thoại, rồi nhìn xuống chân cậu:
“Chân có sao không?”
“A, không có việc gì.” Tuy rằng khẩu khí đối phương hỏi rất lãnh đạm, có lẽ là xuất phát từ ý tốt đối với bất cứ kẻ nào, nhưng Thẩm Triệt không hiểu sao trong lòng vẫn lóe lên một tia cảm động.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tần Tu cất điện thoại xong, nhướn mày hỏi: “Cậu lén lút trốn chỗ này làm gì?”
Thẩm Triệt lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, quay đầu lại nhìn chiếc Audi A6: “Anh có nhớ biển số xe kia không? Đó là xe của Uông Tuấn, tôi vừa mới thấy hắn ta bước vào quán bar phố số 1.”
Tần Tu sắc mặt vừa sáng sủa lên một tí ngay lập tức lại kéo đầy mây đen, nhưng cũng không lập tức bùng nổ: “Cho dù cậu thấy hắn tới đây thì sao. Đây cũng là quảng trường Đế Vương, bên trong đó có cửa hàng, rạp chiếu phim, nhà ăn, quán vỉa hè, cậu làm sao biết hắn ta vào quán bar phố số 1?”
Thẩm Triệt nảy ra một ý, thật lo lắng nói: “Vậy có muốn đánh cược không?”
Tần Tu vẻ mặt ‘tôi biết tỏng rồi’ nhưng vẫn tỉnh bơ nói: “Đánh cược thế nào?”
“Chúng ta theo vào xem là biết.” Thẩm Triệt nói, nhân tiện có thể hỏi người trong quán bar về chiến tích huy hoàng của ông thầy Uông Tuấn này, chung quy so với một mình cậu nói vẫn có phân lượng hơn.
“Cậu muốn cùng tôi vào GAY BAR?” Tần Tu hỏi.
Thẩm Triệt một lòng nghĩ muốn vạch trần mặt nạ của Uông Tuấn, hoàn toàn không nghe ra Tần Tu đang gài mình: “Là con la hay con ngựa đi một vòng liền biết.”
Tần Tu nhìn vẻ mặt của thanh niên đầu xoăn, nếu là trước dây anh đã sớm nổi điên rồi, thế nhưng bây giờ một chút tức giận cũng không có. Cái tâm lý hư vinh ngây thơ thế này của cậu rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
“Cược gì?” Anh hỏi.
Khó có khi Tần Tu chấp nhận lời đề nghị của cậu thế này, Thẩm Triệt không khỏi trong lòng phấn khởi, nội tâm như đã hiểu cái gì là khổ tận cam lai: “Tôi không có ý kiến, tùy anh.” Tôi là đàn ông, anh là hoa khôi trường, đương nhiên ưu tiên anh.
“Được,” đối phương cũng không khách khí, gật đầu nói, “Nếu Uông Tuấn thật sự ở trong quán bar, tôi coi như người chụp ảnh là hắn, về sau không qua lại với hắn nữa. . . . . . “
Điều này sao có thể “coi như” chứ, rõ ràng chính là hắn mà! Thẩm Triệt ủy khuất, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy chắc chắn Tần Tu đã đọc được tin nhắn của mình nên mới nói như vậy, trong lòng cậu liền có một chút vui vẻ kì lạ.
“Nếu Uông Tuấn không ở trong quán bar,” Tần Tu giương mắt nhìn về phía thanh niên tóc xoăn đầu óc còn đang vẩn vơ nghĩ về chuyện cái tin nhắn kia, “Cuối tuần này cậu phải tới chỗ đạo diễn Peterson thử vai.”
Thẩm Triệt hoàn toàn không ngờ rằng Tần Tu lại đặt điều kiện như thế để cá cược. Tuy rằng ghét người ta, nhưng vẫn dùng tâm đối đãi với bạn bè để đối đãi người ta? Thẩm Triệt kinh ngạc nhìn vẻ mặt không cho thương lượng của Tần Tu. Một Tần Tu như vậy, cho dù có khuynh hướng bạo lực, ngạo kiều tùy hứng lại cực kỳ không nghe phải trái, nhưng có muốn thế nào cậu cũng không thể ghét anh ta cho được.
“Được, tôi đồng ý với anh.” Cậu gật đầu chấp nhận, nói xong xoay người đi lên cầu thang, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Tần Tu sau lưng:
“Không cần vào quán bar.”
Thẩm Triệt mờ mịt quay đầu lại.
Tần Tu lấy di động ra: ” Cậu muốn biết Uông Tuấn có đang ở trong quán bar hay không sao? Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ kia đi.”
Thẩm Triệt ngẩng đầu nhìn theo hướng Tần Tu chỉ, đó là nhà hàng trà đạo kiểu Hongkong có cửa sổ sát đất. Cậu đang không hiểu dụng ý của Tần Tu, chợt nghe Tần Tu nói với đầu kia điện thoại: “Thật ngại quá, phiền thầy đi đến cửa sổ bên này được không?”
Khoảng mười giây sau, Thẩm Triệt thấy Uông Tuấn vẻ mặt có chút không rõ xuất hiện trước cửa sổ nhà hàng. Cậu thật không thể tin vào hai mắt mình.
“Được rồi, không có việc gì, em lập tức lên ngay.” Tần Tu ở phía sau kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Triệt giống như bị đóng đinh tại bậc thang.
Tần Tu cất di động, chậm rãi bước lên bậc thang, đứng cạnh thanh niên tóc xoăn đang bị một cú sốc quá lớn: “Đừng quên lời hứa của cậu.” rồi sau đó xoay người đi vào cửa chính.
Lúc đi vào thang máy xoay người ấn phím đóng cửa, Tần Tu thấy con Pikachu vẫn còn đang đứng trơ ra trên bậc thang ngoài cửa lớn, không hề nhúc nhích. Tần Tu dựa vào vách thang máy, ánh mắt trống rỗng nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, đem cái bóng dáng mập ú màu vàng nhạt đằng kia nhốt bên ngoài.
Vốn đang nghĩ đến có thể cùng anh tiếng vào GAY BAR, nhân tiện có thể bôi nhọ Uông Tuấn, giũ thoát khỏi tội danh chụp trộm kia, thế mà ây giờ toàn bộ kế hoạch đã bung bét hết cả, tên kia chắc chắn phải chịu đả kích rất lớn đây.
Nhìn thang máy bắt đầu đi lên, Tần Tu quay đầu lại, xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt nhìn xuống thân ảnh màu vàng đứng ngẩn một lúc rồi từng bước một đi xuống bậc thang. Anh dựa vào vách thang máy, thở dài một hơi, cái điệu bộ còn khó coi hơn được nữa không? Cậu không thể cứ ngoan ngoãn mà làm chim cánh cụt của tôi được hay sao?