Chàng nhìn chằm chằm cái bánh trắng tinh xảo đẹp mắt kia
– Là bánh kem đó! Lần đầu ta làm nên hơi khó ăn chàng thử đi.
Nàng nói rồi liền đặt một đĩa nhỏ cho chàng thử. Lưỡng lự một chút chàng mới cầm thìa nếm thử. Không ngờ thứ màu trắng dính dính kia lại ngọt nhưng chẳng ngấy chút nào thậm chí phần bên dưới cũng rất mềm.
– Thế nào?
– Tạm được…. nói đi tới đây làm gì?
– Ta muốn xuất cung.
Nàng nói rồi ngước mắt lên nhìn chàng chằm chằm dường như đang đợi chàng gật đầu.
– Không được! Ngoan ngoãn ở cung vài tuần nữa đi! Bên ngoài rất lạnh không tốt cho nàng.
Chàng vừa nói liền kéo nàng về phía mình đang ôm thân thể lạnh ngắt của nàng sưởi ấm qua từng lớp áo.
Các đại thần bên dưới được một phen mở mang tầm mắt cái danh sủng hậu đến nghiện này đúng là không sai.
– Ta ở trong cung sắp bị điên tới nơi rồi…tóm lại hôn nay bổn cung sẽ ra ngoài chơi mục đích ta tới đây để báo tin cho chàng thôi.
Nàng nói xong định đi nhưng chàng lại ôm rất chặt căn bản nàng không đi được.
– Phong Lan Thần! Ngươi định dở trò gì?
Nàng vùng vẫy muốn mà chẳng có tác dụng với chàng.
– Ta cho nàng vài bảo vật mang về cung nghiên cứu còn vui hơn nàng đi dạo.
Phong Lan Thần đưa ra điều kiện dụ dỗ nàng nàng thấy vậy hơi đắn đo. Có khi mấy bảo bối đó lại có ích cho việc trốn chạy thì sao?
– Được thôi.
Nàng thỏa thuận luôn khôn suy nghĩ thêm. Sau đó chàng lấy ra một loạt bảo bối đẹp mắt từ tay áo ra đưa cho nàng nào là Trường minh đăng, Tụ hồn đăng, Đèn kết phách, Trần hồn chuông, Hoa lan tư, Chuông nhiếp hồn, Thủy linh châu, hoả linh châu, Mộc linh châu, phong linh châu,…
toàn bảo vật đáng giá đẹp mắt khiến nàng không khỏi thích thú. Thấy vậy ý định trốn khỏi cung dập tắt nàng bây giờ chỉ quan tâm mấy thứ lấp lánh trên tay thôi.
Dương Nhất ở bên cạnh bất lực nhìn mấy thứ kia toàn bảo bối hiếm có trên Minh giới thôi ngay cả Thiên đế còn không dám mở lời mượn Diêm Vương cũng bị từ chối mà bây giờ chàng lại lấy ra cho nàng nghiên cứu chơi đùa.
Quả thật chủ tử chiều nương nương đến điên rồi! nàng ôm hết đồ rồi hí hửng rời khỏi đang chuẩn bị đi thì quay sang đã thấy một loạt người đang quỳ.
– Bổn cung thấy các ngươi quỳ nãy giờ rồi… không mệt à.
Nàng quay sang hỏi một vị đang làm bạn với nền đất từ lạnh tanh.
– Bẩm nương nương! Chúng thần với vương thượng đang thảo luận chính sự.
Tên đại nhân kia hết sức kính trọng báo cáo với nàng.
– Đứng lên đi sàn nhà rất lạnh. Nói chuyện thôi cần phải quỳ suốt sao?
Nàng hỏi ngược lại làm ai cũng khó sử bất chợt Dương Nhất hất cằm ra hiệu cho họ đứng lên để dễ nói chuyện với nàng.
– A! Không có đâu nương nương! Chúng thần già rồi vừa nãy đứng lâu quá nên ngồi xuống cho đỡ mỏi chân thôi ạ.
Một tên đại thần hiểu ra nhanh nhạy trả lời thế mà nàng gật đầu bọn họ tránh đường cho nàng rời khỏi.
Cứ tưởng mà bọn họ được thoát kiếp rồi ai ngờ giây tiếp theo khi nàng rời khỏi chàng lật mặt nhanh như cắt ánh mắt sắc bén liếc xuống dưới ai nấy đều hiểu ý quỳ xuống tiếp tục bàn chính sự.
Đây là quy tắc tối thiểu chàng vừa đưa ra ai cũng không được ngẩng mặt khi nói chuyện với chàng. Mấy đại thần đang không ngừng gào thét bên dưới cái chân quỳ lâu đã tê cứng rồi vừa nãy mãi mới được đứng mà giờ lại quỳ chắc mấy hôm nữa khỏi đi lại quá.
…- Hết chương 51-…