Lớp 12A: Bạch Trác, đi học muộn.
Lớp 12A: Hứa Yếm, đi học muộn.
Cái tên được cả lớp lấy làm gương cứ thế xuất hiện trong cuốn sổ trừ điểm. Có điều không trông được rõ cô gái đội mũ vừa rồi.
Nhưng nghĩ tới người đứng bên cạnh cô gái ấy lúc nãy, nữ sinh giật thót cả mình. Hình như cô ấy đã biết điều gì đó không nên biết rồi.
Mắt cô nàng trợn ngược, cúi đầu đọc hai cái tên trên sổ.
Kiểu chữ trên đó mảnh dẻ, nắn nót, hai cái tên đặt cạnh nhau như vậy chẳng hợp với cuốn sổ này chút nào. Như thể không phải cả hai đi học muộn mà là người xứng danh trên bảng vàng, được mời trở lại trường cũ để diễn thuyết vậy.
—
Leo lên tầng ba, cô và anh cùng chui vào từ cửa sau. Nói là chui vào nhưng thật ra vẫn cực kì lộ liễu. Chẳng qua may mà là cửa sau nên chỉ có vài bạn ngồi gần nhau, hầu như không bị ai phát hiện.
Lúc cô đi đến chỗ của mình, đang chuẩn bị ngồi xuống thì anh chìa tay ra cản cô lại rồi chỉ sang vị trí bên cạnh.
Cô hơi sững người, thế rồi vẫn nghe lời bước vào bên trong, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, cô giơ tay vân vê vành mũ, xoay lại vị trí mà anh đội cho mình, chừng hai giây sau cô chưa đã thèm bỏ tay xuống.
Âm thanh đọc sách vang vọng khắp phòng học. Bạch Trác sửa mũ lại như cũ rồi đặt dưới hộc bàn Hứa Yếm. Khi ngẩng đầu lên trông thấy đồ ăn trước mặt, cô sửng sốt giây lát, sau đó cong mắt cười theo phản xạ.
Dù mắt đang sưng song vẫn rất đẹp, nom như nụ hoa hé nở.
“Cho em à?” Cô cầm sandwich trước mặt lên, hơi sáp tới gần anh hỏi: “Anh ăn chưa?”
Anh vừa đặt sữa chua xuống vừa trả lời: “Ăn rồi.”
Cô hiếm khi nào đi muộn, cũng chưa từng ăn sáng trong lớp học, hôm nay lại bỗng chốc thử hết một lần. Cô trốn sau đống sách trên bàn ăn sáng… Tuy cảm giác này khá mới lạ nhưng cô cảm thấy cũng không tệ lắm.
Ngón tay cô nhẹ nhàng nhón một viên kẹo thanh họng, cảm thấy mình sẽ mãi chìm đắm trong này, trước kia không dứt ra được, bây giờ lại càng không.
Như là bên nhau nhiều hơn một giây, cô lại càng thích nhiều thêm một chút.
Loại thích ấy không có giới hạn, mà ngay cả bản thân cô cũng không thể nào kiểm soát được.
Huống chi từ trước đến nay cô luôn theo đuổi sự gia tăng tự do ấy.
Cô thích mái trường này, thích phần lớn mọi thứ nơi đây, một phần nhỏ không thích cũng chẳng mấy quan trọng, Giả Vận Mai nằm trong số đó.
Khi giờ truy bài kết thúc, Chu Trạch Phong ngoái xuống, cậu ta đã quen với việc người ngồi đằng sau là người khác, bèn tự nhận là bình tĩnh cười mỉm với Hứa Yếm, giây sau ngoắt đầu sang bên kia gọi Bạch Trác: “Học sinh giỏi ơi.”
“Hả?”
Nghe có người gọi, cô liền ngẩng đầu, nhưng chưa kịp ngước hết thì đã tối sầm lại. Có cái gì đó chắn ngang trước mặt cô, chặn mất ánh sáng đằng trước.
Thứ ấy chỉ cách hai ba phân, khoảng cách gần đến mức cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bìa sách trước mặt.
Chu Trạch Phong: “…”
Bạch Trác ngớ người, kế tiếp mới sực tỉnh. Cô hơi nghiêng đầu cười với Hứa Yếm một cái, đồng thời cụp mắt.
Rõ miệng cô đang cười nhưng chẳng hiểu sao răng nanh lại không lộ, cơ mà vẫn cứ một vẻ ma mãnh như trước.
Hứa Yếm: “…”
Anh rời mắt sang hướng khác, lúc ngước lên lần nữa thì biểu cảm đã trở lại như bình thường. Anh hơi cau có nhìn người trước mặt đang hạn hán lời vì hành động của mình: “Nói đi.”
Chu Trạch Phong: “…”
Bị anh chắn hết rồi còn nói gì nữa!
Trong lòng cậu ta phỉ nhổ lắm, song trên mặt nào dám ý kiến gì.
Nhưng đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến hành vi khác người của Hứa Yếm nên Chu Trạch Phong đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu ta bèn tiến hành trao đổi với người kia thông qua vách ngăn cách làm bằng cuốn sách Ngữ Văn: “Chiều nay cậu vẫn ngồi đây sao?”
Mấy hôm trước diễn ra kỳ thi giữa kỳ, không có gì đáng ngạc nhiên khi Bạch Trác đứng đầu. Hơ nữa, vị trí số một còn cao hơn người đứng thứ hai cả chục điểm khiến người ta có muốn ghen tị cũng không nổi.
Chênh lệch lớn quá, không thể so sánh được.
Vốn dĩ có mấy học sinh khối 12 nắm chậm thông tin nên không biết đến chuyện này, đến khi thành tích vừa ra cái thì cả khối đều biết. Học sinh xếp hạng nhất khối không chỉ vừa chuyển tới mà còn là học sinh nhảy lớp.
Hai ngày đó, toàn thể học sinh lớp 12A đã được trải nghiệm cảm giác bị ai đó làm bộ vô tình ngang qua lớp mình rồi ngó vào cửa một cách đầy ngưỡng mộ. Chỉ có một từ có thể diễn tả nó: Sướng.
Tuy nhiên bọn họ chỉ được thử cảm giác đó chưa hết một giờ ra chơi. Mới hưởng thụ được bao kẻ hâm mộ chừng năm phút đồng hồ thì người vốn đang dựa vào cửa sổ đã duỗi tay ra gõ gõ lên bàn học sinh giỏi, sau đó hai người lập tức đổi vị trí. Anh dịch ra vị trí bên cạnh ngồi, chắn luôn người vốn là nhân vật chính lại hết sức kín kẽ.
Những người tới lớp A mang theo sự tò mò và niềm hâm mộ bị bắt phải nhìn bản mặt lạnh như tiền của ai kia. Mấy người đó đánh mắt nhìn nhau một cái rồi xoay người bỏ chạy cả lũ.
Hai, ba người chạy tới rồi chạy về phao tin cho nhau, một phao mười, mười phao trăm. Chưa đầy năm phút, lớp A đã trở lại yên ắng như thường, thậm chí còn quạnh quẽ hơn cả bình thường ấy chứ.
Toàn thể học sinh lớp 12A: “…”
Cũng đành chịu.
Hơn nữa Chu Trạch Phong ngồi phía trước cực gần nên càng được “ngắm” no con mắt. Từ lâu cậu ta đã biết tỏng tính cách của anh đại đang dần xuất hiện vết rách rồi.
Mặc dù vết rách kia cực kỳ xa xôi với đám người bọn họ nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Chu Trạch Phong âm thầm hiểu thêm về Hứa Yếm.
Điều này đã kéo khoảng cách giữa bọn họ lại một cách lạ kì. Bọn họ cảm thấy con người anh đại vẫn còn… còn ổn lắm.
Ví dụ như trước kia họ chỉ dám đứng từ xa quan sát, bây giờ thì thỉnh thoảng đã dám bắt chuyện vớ vẩn với anh rồi. Khi bị bắt nghe anh giảng đề cũng không còn luống cuống như trước kia nữa.
Ngay đến các bạn còn lại cũng thấy tương tự. Như thể đại ca có học sinh giỏi kế bên nên cuối cùng cũng dính bụi hồng trần.
Hơn nữa thành tích của cậu ta và Đoàn Viễn cũng cao hơn trước đó rất nhiều. Hai tên quy hết những tiến bộ này cho việc gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Có thể xin được vía học hành của thánh học. Vì thế bọn họ quyết định bám theo, cho dù thường xuyên gặp phải “không khí lạnh” tỏa ra từ đại ca cũng không thành vấn đề.
“Hai đứa tớ vẫn muốn ngồi trước các cậu.” Chu Trạch Phong cười ha hả: “Nên đến dò la tình hình xem sao.”
Đoàn Viễn ngồi bên cạnh yên lặng gật gù, cuối cùng con trai cũng sáng mắt ra rồi, không quang quác hỏi vì sao bọn họ cùng đi muộn hay cớ gì cái mũ thánh học đang đội trông quen thế trước mặt đương sự nữa…
Đoàn Viễn hết sức phấn khởi đối với tiến bộ của thằng con mình.
Chuyển chỗ ngồi?
Bạch Trác ngơ ngác một hồi rồi mới nhớ ra chuyện này.
Cô vô thức liếc Hứa Yếm, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô bèn cười lắc đầu, nhớ tới việc hai người kia không nhìn thấy nên cất lời: “Không đổi chỗ, tớ vẫn ngồi với anh ấy.”
“Tớ cũng thấy phong thủy chỗ này tốt ghê.” Chu Trạch Phong hớn hở: “Không ai làm phiền, thật ra tớ cũng không muốn đổi.”
Có điều nghe giọng điệu Bạch Trác nhỏ nhẹ hơn mọi hôm nên Chu Trạch Phong buột miệng hỏi: “Sao giọng cậu…”
“Khụ.” Đoàn Viễn bất ngờ ho một cái rồi giả vờ lên tiếng: “Không muốn đổi thì cậu phải ngồi cầu nguyện rằng không ai cướp chỗ của chúng ta đi. Dưng nếu điểm thi lần sau cao thì không cần lo…”
Đoàn Viễn bắn súng liên thanh một tràng, nói rồi túm ngay tay Chu Trạch Phong kéo ngược về, lòng ngập tràn hối hận. Quả tình không nên khen kẻ khác, khen một cái là tuột xích liền.
Hai người quay lên rồi, Bạch Trác bỗng gọi: “Hứa Yếm.”
“Ngày mốt là tháng 12 rồi đó.” Cô cười tít mắt nhìn anh: “Còn 6 tháng nữa.”
Còn 6 tháng nữa sẽ thi đại học, biết bao chuyện sẽ có thể hoàn thành rồi.
“Ừ.” Hứa Yếm đang rút sách về thì cứng lại, lát sau anh mới trả lời: “Nhanh thôi.”
Không biết anh đang giãi bày cho cô nghe hay tự nhủ với chính bản thân mình nữa.
Bởi lúc dứt câu, đáy lòng anh lại thấy sao mà xa xôi đến thế. Nửa năm, 6 tháng, 180 ngày, thật sự hơi dài.
May thay bây giờ có người kia ngồi bên cạnh, không biến mất được nữa. Nghĩ như thế, anh mới áp chế được cảm giác cuồn cuộn sắp phá cửa lồng ngực tuôn ra đó.
—
Ban đầu đám Chu Trạch Phong còn sợ có người muốn cướp chỗ ngồi này, sau mới phát hiện mình lo bò trắng răng. Dầu gì ấn tượng mà đại ca để lại đâu phải dễ phai.
Nói là chuyển chỗ ngồi nhưng đa số vị trí không thay đổi. Bố cục trước kia thế nào giờ vẫn nguyên thế ấy.
Các bạn trong lớp rôm rả chuyện trò, bầu không khí vô cùng sôi nổi, trông ai nấy hồ hởi trừ mình Giả Vận Mai đang sầm mặt nghiêm nghị.
Cả lớp vẽ lại sơ đồ chỗ ngồi trong lớp lên bảng đen, chọn chỗ muốn ngồi theo thứ hạng.
Nhưng lớp A vẫn tồn tại một quy định bất thành văn đó là dù Hứa Yếm có chọn sau cùng hay không thì chỗ đó cũng không ai có quyền lựa chọn. Coi như chỗ ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cạnh cửa sổ là do anh nhận thầu.
Bạch Trác là người đầu tiên đi lên chọn chỗ. Thấy vị trí mà cô điền tên lên, có mấy bạn trong lớp nhe răng cười, nhưng nụ cười này là nụ cười thiện chí, chỉ có nụ cười của Giả Vận Mai là giả trân, mặt bà ta đen như đít nồi.
Bình thường Giả Vận Mai đều treo nụ cười giả dối trên môi. Hơn thế rất dễ nhận ra rằng bây giờ bà ta đang vô cùng khó ở.
Trước khi mở miệng, bà ta hít sâu một hơi như đang phải dồn hết sức nén cơn phẫn nộ trong lòng. Chí ít trước khi há mỏ bà ta đã nỗ lực kiềm chế lắm rồi, tuy rằng hiệu quả không cao.
“Bạch Trác, em có muốn đổi chỗ ngồi khác không.” Giả Vận Mai mở lời với nụ cười cứng ngắc bên khóe miệng: “Chỗ đó xa bảng lắm đấy.”
“Không cần đâu ạ.” Bạch Trác lắc đầu không chút suy nghĩ: “Ngồi với bạn ấy tốt cực kì.”
“Em nghĩ lại đi.”
“Em nghĩ rất kỹ rồi.”
Giọng điệu cô vẫn hết mực quả quyết.
Đã mười mấy tiếng trôi qua nên vết sưng trên mắt cô sắp tan hết rồi. Cô còn ăn kẹo nhuận họng nữa nên nếu không nghe kỹ thì sẽ không nhận ra sự khác biệt nhỏ bé trong chất giọng của cô.
Giả Vận Mai không tiếp tục cười nổi nữa. Kỳ thi giữa kỳ lần này đã mang lại thể diện vô ngần cho bà ta. Nếu mang cái danh Trạng Nguyên ra thì đến lúc đó bà ta làm gì cũng xuôi chèo mát mái.
Nhưng trong mấy tháng dạy Bạch Trác, mọi động thái của cô đều như thử thách sức chịu đựng của mụ. Hành vi của cô không khác gì vả thẳng vào mặt mụ vậy.
Như lúc này đây.
“Bạch Trác.” Bấy giờ Giả Vận Mai đã ba máu sáu cơn: “Cô hy vọng em luôn để vào đầu lí do sao em chuyển trường. Điều đó không phải để em…”
“Cô giáo à.” Bạch Trác chợt phì cười, có điều nụ cười này không bình thản như mọi khi mà đượm thêm phần ác liệt: “Cô nói thử xem cớ đâu em lại chuyển trường?”
Vị trí địa lý, môi trường học tập, khả năng của giáo viên… So với ngôi trường trước đây của cô thì có thể thấy trường số 1 Mạn Thành không hơn được điểm nào.
Dù cô thích bầu không khí ở đây thật, thích học sinh trường này nhưng nó cũng chỉ chiếm một phần đỗi nhỏ bé trong tim cô tôi. Còn chẳng đủ để cô phải lặn lội đường xa chỉ vì được chuyển tới đây.
Thế nên Bạch Trác cảm thấy thật hài hước khi nghe vấn đề ấy. Cô cười híp mắt vặn lại: “Cô nghĩ tại sao em lại chuyển tới trung học Mạn Thành?”
HẾT CHƯƠNG 51