Tần Cứu lấy ngón tay sờ đến mất hồn.
Bị giam giữ một hồi lâu, ấn tượng của anh về khung cảnh này tựa như càng ngày càng rõ hơn.
Anh cũng không ý thức được sự thay đổi này của mình, cho đến khi khung cảnh hiện tại đang xuất hiện trong phòng tạm giam. Bởi vì hiệu suất trực quan ở đây lớn, nên chi tiết nhiều hơn lần trước một ít.
.
Tần Cứu dán mắt vào mấy vệt máu đó mà trầm ngâm một lát, theo trí nhớ mà ngồi xuống gốc của ống kim loại.
Khi đổi thành tư thế này, ba vệt máu kia liền tương ứng với anh.
Hình như ngón tay anh dính máu, thuận tay bôi lên bề mặt ống. Còn những vết trên mặt đất…… là chảy ra từ ngực anh.
……
Trong khoảng thời gian bàng hoàng, những chú chim từ rừng phòng hộ phía xa bắt đầu bay ra lượn vào.
Sau đó sắc trời lập tức trầm xuống.
Anh móc điện thoại của Triệu Văn Đồ ra từ trong túi áo khoác, đôi mắt lại nhìn về phía chân trời.
Nơi đó một mảng sáng trong, không có mây đen cũng chả có sấm chớp mưa bão, nhưng sắc trời vẫn đang không ngừng trở tối.
Thật giống như thời gian ở đây đột nhiên bị kéo dài ra vậy, từ bình minh ló dạng thành hoàng hôn vụt tắt rồi chuyển sang buổi đêm đầu đông giá lạnh, toàn bộ quá trình chỉ mất hơn mười giây.
Có điều anh đã mau chóng phản ứng lại ngay.
Chuyện này không phải là thời gian bị thay đổi mà là có người khác tiến vào đây, thế nên mọi thứ xung quanh dần dần ngả sang tối.
May thay không có đen hết hoàn toàn, nó đã dừng lại ngay giây phút cuối cùng của chạng vạng.
.
Cách đó không xa có tiếng bước chân vọng lại, tiếng động sàn sạt nho nhỏ, cũng không phá hư sự yên tĩnh của khu phế tích này.
Tần Cứu nhìn qua nơi phát ra âm thanh.
Chân tường chỗ đó có một lỗ thủng, lưới bảo vệ kim loại bị gãy và uốn cong tạo nên một cái cửa hỏng, bị chặn hết một góc bởi máy móc với mớ phế liệu.
Du Hoặc chính là bước đến từ sau đống máy móc đó. Dáng người cao cao quen thuộc hiện hữu trong màn đêm mù mờ.
Hắn giơ tay đỡ lại lưới bảo vệ cong vòng, khom lưng rồi từ cái cửa chậm rãi đi tới, giương mắt lên đã chạm ngay tới ánh mắt Tần Cứu.
Hắn không nhanh không chậm mà tiến lại gần nơi đó, rồi bước chân dừng lại trước một ống kim loại.
Cảnh tượng này thật sự rất giống một đoạn ngắn trong trí nhớ của anh…….
Mặc dù biết mốc thời gian khác, người cũng không đúng, nhưng trong nháy mắt Tần Cứu vẫn cảm thấy choáng ngợp.
Kết quả liền thấy Du Hoặc quét mắt lướt qua một vòng, đánh vỡ sự tĩnh lặng đã lâu: “Anh sợ bị bỏ một mình ở vùng ngoại thành hả?”
Tần Cứu lập tức hoàn hồn: “……..”
Chưa kể, trông cảnh tượng này thật sự rất giống.
Anh phát ra một tiếng cười từ tận dưới đáy yết hầu, không phản bác lại. Mà nhìn lướt qua một vòng y chang vậy, rồi vặn lại Du Hoặc: “Còn cậu thì sao? Sợ bóng tối à?”
Du Hoặc: “……”
Tần Cứu duỗi cái chân dài ra, vỗ vỗ ống kim loại ý bảo Du Hoặc ngồi xuống.
Du Hoặc vừa định khom lưng xuống, liền nhìn thấy mấy vệt máu kia.
Ngay tắp lự, đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ phản cảm. Thứ đó rõ ràng đã khô lại rồi, nhưng không biết sao hắn lại cảm thấy chướng mắt.
“Anh làm ra hả?” Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Không phải.”
Tần Cứu trả lời rất nhanh, cơ hồ như đây là một hành động theo bản năng.
Nói xong anh sửng sốt một chốc, trong lòng có chút dở khóc dở cười.
Đây thật sự là máu của anh, có điều đã là vết tích của nhiều năm trước, công nhận nó chả có gì ghê gớm. Nhưng anh không rõ vì lí do gì mà bản thân mình lại phủ nhận.
Nhưng mà nếu lời chối bỏ đã ra đầu môi, anh liền tiếp tục nói: “Lúc tới đây đã có rồi, không biết là ai đã để chúng ở chỗ này.”
Du Hoặc nhìn chằm chằm mấy dấu vết kia trong chốc lát, cái cảm giác phản cảm ấy trôi qua lâu như vậy vẫn không tiêu tan.
Hắn đứng dậy xoay hai bước, rồi vô tình tìm được cái máy hư liền ngồi xuống.
Hoàn toàn bao phủ mà 021 từng nói không xảy ra, cái phản ứng hoá học doạ người mà 078 chờ mong cũng không xảy đến.
Nơi này không có hai hắn cũng không có hai Tần Cứu.
Chỉ có một mảng bóng tối bao trùm nửa khu phế tích……
Khung cảnh của bọn họ thế mà lại hoà hợp đến độ không có chút mâu thuẫn nào, yên tĩnh đến lạ kì.
“Đó là điện thoại của Triệu Văn Đồ hả?” Ánh mắt Du Hoặc dừng trên tay Tần Cứu.
“Ừ, lần trước anh ta để lại cho tôi. Có điều cũng đã lâu nên đâm ra vô dụng, đã một thời gian không mở lên rồi.” Tần Cứu nói.
Du Hoặc nói: “Tôi thấy anh thử đi thử lại cũng lâu, thế mà không có tác dụng sao?”
Tần Cứu nói: “So với lần trước thì đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất có thể khởi động được màn hình.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hả? Tự động bước vào trình tự tắt máy.”
…….
Du Hoặc nhìn anh kiếm chuyện một lúc rồi mới nói: “Kêu tôi đến đây là muốn nói gì?”
Tần Cứu: “Tôi gọi cậu đến đây? Hồi nào chứ?”
Du Hoặc: “……. mắt giật gặp quỷ à?”
Tần Cứu “Ừ” một tiếng, vờ suy nghĩ nghiêm túc: “Tôi chỉ là thông cảm cho thí sinh nào đó. Là một giám thị kinh nghiệm phong phú và là người thấu tình đạt lý, nên tôi đã quyết định thoả mãn chút lòng hiếu kỳ của cậu bằng cách cho cậu một gợi ý rằng nếu muốn hỏi gì thì hãy đến phòng tạm giam.”
Nghe được mấy từ “giám thị” với “thấu tình đạt lý” ánh mắt Du Hoặc đã giật mấy cái liền.
021 nói nhanh quá, từ từ mới tiêu hoá được những thứ đó.
Vấn đề muốn nói, thật sự là có. Và đây cũng là mục đích của hắn.
“Phòng tạm giam có đủ an toàn không?” Du Hoặc hỏi.
Tần Cứu mở nút khuy rồi tháo đồng hồ xuống, để lộ ra xương cổ tay vừa thon lại trông mạnh mẽ, ngón tay cái hướng xuống làm xuất hiện một cái đèn báo nhỏ ở khớp cổ tay, kích thước nhỏ như hạt gạo.
“Ở đây an toàn đến nỗi tôi có thể nói ra hết tất cả bí mật và thứ này vẫn sẽ không sáng đèn.” Tần Cứu nói: “Đây là khu vực duy nhất không có tai mắt của hệ thống chạy đến, khác hoàn toàn so với phòng thi.”
Anh vừa nói xong lại bổ sung một câu: “Cho biết quy chế nè.”
“Vì sao?” Du Hoặc nói.
Tần Cứu: “Do có một số quy chế nguyên thuỷ, hệ thống có thể tự can thiệp, nhưng lại không thể can thiệp vào các thí sinh.”
“Cho nên ở một mức độ nhất định, trong hệ thống kiểm tra này, thí sinh mới là người có nhiều tự do hơn, bọn các cậu đang nghĩ gì, đang làm gì đều không bị hệ thống kiểm soát. Cậu cũng có quyền phá vỡ quy chế mà vẫn an toàn, chỉ bị chịu hình phạt tương ứng thôi.”
“Phòng tạm giam chính là thế giới của thí sinh, nó dựa trên cơ sở trí nhớ và nỗi sợ hãi của các thí sinh. Theo quy chế không can thiệp, hệ thống không thể lén nhìn trộm.”
“Vậy còn giám thị thì……” Du Hoặc đang nói thì cau mày lại: “Diễn cảm này của anh là có ý gì?”
Tần Cứu nhún vai một cái: “Không có ý gì cả, chỉ cảm thấy cậu biểu đạt rất thú vị.”
“Có ý gì đây?”
Tần Cứu nói: “Tôi tưởng rằng cậu sẽ hỏi ‘Còn các anh thì sao’ chứ? Đây là biểu thị cho một dạng phân chia quần thể tiềm thức, vậy nên tôi có thể lý giải nó vì……”
Du Hoặc mặt vô cảm mà cắt ngang nói: “Không thể được.”
Tần Cứu nhướng mày nhìn hắn một lát, cười như không cười mà nói: “Phải ha. Giám thị với thí sinh không giống nhau, bọn họ……”
Vị này dùng âm thanh càng thêm nghiêm trọng khi nói ra hai chữ “bọn họ”, làm biểu cảm Du Hoặc tức khắc trở nên rất mặn mà.
“Bọn họ đã được hệ thống mặc định là một bộ phận của nó, nên có thể áp đặt các biện pháp can thiệp khi cần thiết, bao gồm hành động, đến cả cái này.” Tần Cứu gĩ gõ vào khớp xương ở huyệt thái dương.
Du Hoặc: “Can thiệp đến mức độ nào?”
Tần Cứu trầm mặc một lát, nói: “Mức độ nào cũng có, có khi trong thời gian ngắn, có khi trong thời gian dài, có khi chỉ can thiệp vào suy nghĩ nào đó, có lúc còn xen vào cả kí ức.”
Anh chợp mắt trong màn đêm một lát, lại nói: “Cũng có khả năng toàn thân đều xảy ra vấn đề, câu nói này được lưu truyền cách đây rất lâu về trước, nó nói rằng ban đầu có vài vị giám thị không phải người bình thường……”
Du Hoặc nghiêng đầu một chút, biểu cảm trong bóng đêm trở nên mơ hồ không rõ: “Vài người trong quãng thời gian đầu tiên? Vậy anh nói xem có bao gồm giám thị A không?”
Tần Cứu: “Cho cậu ta đứng đầu mấy việc này, khoan nói đến việc có bình thường hay không, mà việc có phải là người không cũng rất đáng để tranh luận đấy.”
Du Hoặc: “…….”
Hắn giẫm lên một cái tay cầm máy nào đó tựa như bàn đạp, còn cái chân dài kia thì thả tự do xuống. Cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Tần Cứu một lát, sau đó giật giật môi: “Tôi nhớ rõ anh đã từng nói, chính anh với giám thị A từng như nước với lửa cơ mà?”
“Đó là người khác nói.” Tần Cứu nhớ tới đoạn kí ức ngắn khuất bóng khỏi đèn xe, bổ sung nói: “Có điều thật sự cũng chẳng ra gì.”
Du Hoặc lại không mang theo biểu cảm mà nhìn anh, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Đầu của anh có phải đã từng chịu qua can thiệp không?”
Tần Cứu: “?”