Lâm Nhất ngửa đầu ra sau, đáp: “Trước đây từng gặp trong mộng cảnh.”
Sau đó, hai người đều nhìn nhau, im lặng giây lát. Trì Thác đứng lên, nhìn xuống Lâm Nhất, hỏi: “Vì vậy, cậu là người đảng phái nào?”
“Phái cấp tiến.” Khuôn mặt vốn ngây thơ của Lâm Nhất sau khi cậu ta nở một nụ cười khẽ mang đầy ý vị này, đều trở nên thần bí và khó lường vô cùng, “Anh phải cảm ơn Hạng Cảnh Trung đấy, nếu không thì tôi chả gia nhập các anh đâu.”
“Vì thế, cậu đang muốn thể hiện rằng một đứa nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi như cậu đã hiểu chuyện đến mức độ này đấy ư? Cậu cuối cùng là ai?” Giọng nói của Trì Thác đã mang theo một chút tức giận.
Nhưng Lâm Nhất lại đáp lời anh rất hờ hững: “Anh không cần phải hỏi tôi như thế. Các anh sống quá an nhàn, cũng không để ý rằng đa số loài người sống được đều là nhờ may mắn. Mấy kẻ bất hạnh hiếm hoi như chúng tôi khiến anh rất bất ngờ hay sao?”
Trì Thác lắc lắc đầu, nói: “Cũng không phải thế. Tôi thay thế một thành viên của đội thứ hai, nếu như chị ấy có thể làm được giống cậu, rất nhiều chân tướng đã được giải đáp xong xuôi cả rồi.”
Lâm Nhất dựa vào lưng sô pha, cúi thấp đầu, nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ đang xếp từng bậc thang mà thôi, người có thể đi lên cuối cùng, không chắc chắn là người mạnh nhất, nhưng chắc chắn là người có thể sống sót được đến thời khắc cuối cùng.”
Trì Thác không phản biện Lâm Nhất, nói tiếp: “Chủ mộng cảnh gần đây nhất rất có thể thuộc phái bảo thủ, đối với chúng nó, mấy người như chúng ta phải càng ít thì mới càng tốt. Cậu phải chuẩn bị tâm lí cho thật ổn vào.”
Lâm Nhất đứng lên, cũng không có ý trò chuyện thêm, “Vì vậy, mục đích của lần vào này là đánh giết chủ mộng cảnh, khiến cho mộng cảnh này của phái bảo thủ thức tỉnh, đúng không?”
“Ừm.” Trì Thác hỏi, “Cậu hình như còn có dự định khác.”
Lâm Nhất chỉnh lại quần áo mình một chút, nói: “Đương nhiên là nhìn xem hạt giống chính tay đội trưởng đội hai gieo xuống có thể nảy mầm đến mức độ nào rồi.”
…
Vì mức độ thăm dò của “Thang máy xui xẻo” tăng lên, thêm vào sự miêu tả của bốn người họ, cuối cùng, mộng cảnh này được sửa tên thành “Đô thị hoang phế”. Nghe nói người ta tạm thời xếp cái mộng cảnh này vào bậc thứ hai. Nghĩ đến đội ngũ của mình còn phải tiếp tục thăm dò, Nhiễm Văn Ninh gần đây càng thêm kích động háo hức, cậu quấn lấy Lâm Nhất, muốn cùng người kia đối luyện trong “Dưới ánh trăng, Dear Anna”.
Đương nhiên, hầu hết mấy ông con trai đều có nhiệt huyết với cái loại tranh đấu này trong đầu, mấy loại năng lực trong mộng quả đúng là có thể thỏa mãn tất cả các ước mong trẻ trâu từ khi còn bé, hơn nữa, tuy đánh nhau xong, ý thức thường mệt mỏi đến không còn miếng sức lực nào, nhưng trước mắt thì tất cả đều là cảm giác thôi, có thể giải quyết được, nếu thật sự không ổn thì ngủ thêm mấy lần nữa sẽ ổn.
“Lần này mình đặt kèo mấy thứ ha, người nào thua phải khao trà sữa cho người còn lại một tuần lễ.” Nhiễm Văn Ninh đề nghị.
“Tôi không thích uống trà sữa.” Lâm Nhất lạnh lùng trả lời.
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe xong lại cảm thấy không đúng, “Cậu còn chưa thắng mà? Vì sao lại được quyền chọn lựa rồi?”
“Anh vốn không đánh lại tôi.” Lần này, Lâm Nhất cũng chả thèm nhìn Nhiễm Văn Ninh nữa.
“Uầy… Nè, vậy thì nếu tôi có thể trụ được năm phút thì xem như tôi thắng, được không.” Nhiễm Văn Ninh càng nói càng chột dạ.
“Gì cũng được.”
Được rồi, thật ra khao trà sữa chỉ là một cái cớ mà thôi, Nhiễm Văn Ninh thật ra chỉ muốn Lâm Nhất sử dụng toàn lực để nghênh chiến mình. Mỗi lần so kèo, cậu đều có cảm giác như đứa nhóc nọ không hề sử dụng thực lực chân chính của mình, khiến Nhiễm Văn Ninh một phương chịu đòn cảm thấy rất nghẹn uất.
Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh 541, năng lực nhận biết 23.
Nhiễm Văn Ninh đạp nước của Dear Anna, đi về phía Lâm Nhất, “Cậu chú tâm vào nha.”
Lâm Nhất đơ mặt nói: “Được rồi.”
Sau đó, một làn sóng công kích bằng ý thức ùn ùn kéo đến chỗ Nhiễm Văn Ninh, gây nên từng đợt từng đợt sóng uyển chuyển vô cùng, hệt như sóng biển.
Khụ. Trước khi Nhiễm Văn Ninh ngã xuống, cậu xoay người, nửa quỳ trên mặt nước, phun ra một ngụm máu. Đau quá à, nhưng mà vậy mới đúng chứ! Công kích của Lâm Nhất hóa thành từng đợt từng đợt sóng, Nhiễm Văn Ninh lập tức nhảy lên không tránh né, né sát qua mấy đợt sóng ý thức còn đang ở trên mặt nước, đồng thời lưu loát thả ra công kích ngay trên không trung, nhằm về phía Lâm Nhất.
Trong “Dưới ánh trăng, Dear Anna”, Nhiễm Văn Ninh không cần để ý hoàn cảnh, hơn nữa, cậu cũng biết rằng, trong một khu vực rộng rãi như thế, Lâm Nhất hoàn toàn có khả năng né tránh.
“Anh phải giữ sức, nếu lần thứ nhất mà anh đã đánh ra một lượng lớn công kích bằng ý thức như thế, lúc sau sẽ không có đủ sức lực đâu.” Lâm Nhất phẩy tay, đánh tan một phần công kích của Nhiễm Văn Ninh, “Hơn nữa, anh có từng nghĩ tới cách né tránh trên không trung chưa?”
Nhiễm Văn Ninh vừa nghe đã tỏ vẻ không ổn, nhưng một giây sau, cậu treo lên nụ cười xấu xa, nói: “Tôi không định né nha.” Nói xong, Nhiễm Văn Ninh tự mình dùng thân thể ăn một đòn sóng này, thật ra thì, thắng thua thây kệ, mục đích thật sự của Nhiễm Văn Ninh vốn chỉ là một lần đánh của Lâm Nhất mà thôi, cậu muốn ép Lâm Nhất phải tập trung đánh mình.
Nhiễm Văn Ninh mặc kệ đau đớn trên người mình, trực tiếp tăng năng lực nhận biết lên đến tận 387, đánh về phía Lâm Nhất. Lâm Nhất nhìn động tác của cậu, hơi nhướng mày, rất hiếm thấy mà đeo lên một biểu cảm oán trách: “Anh thế mà lại là loại liều mạng như này à.”
Năng lực hiện tại mà Lâm Nhất đang sử dụng rất có hạn chế khi đối phó các sinh vật trong mộng, nhưng lúc đánh Nhiễm Văn Ninh thì lại không như vậy. Dời đi và tiêu hóa ý thức của cậu không phải là một việc khó đối với Lâm Nhất, huống chi, ý thức của cậu ta còn mạnh hơn rất nhiều so với Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng cậu thành công rồi, kết quả, Lâm Nhất chỉ đứng tại chỗ, không hề có chuyện gì, đáng sợ hơn nữa là, biểu cảm của Lâm Nhất lại trở nên cực kì tức giận.
“Cách công kích như thế này không để lại cho người sử dụng bất kì đường lui nào, anh có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa?” Giọng nói của Lâm Nhất vô cùng, vô cùng lạnh lẽo. Nhiễm Văn Ninh nghe xong, cảm thấy cả người lạnh toát.
Nhiễm Văn Ninh vốn nghĩ rằng lần này cậu thành công rồi, Lâm Nhất sẽ không xem thường mình như vậy, nhưng cậu không thể ngờ được Lâm Nhất lại bị chọc tức đến thay đổi nét mặt luôn. Sau khi Nhiễm Văn Ninh rơi xuống đất, Lâm Nhất nhanh chóng đến gần cậu, một giây sau, cậu ta trực tiếp dùng tay không đánh cậu.
“Anh nghĩ rằng chỉ có một loại công kích ý thức không chừa đường sống cho người ta như thế này thôi à?” Lâm Nhất trực tiếp sử dụng mấy chiêu, nhấn Nhiễm Văn Ninh xuống mặt nước, “Ngoại trừ lực công kích ý thức, bản thân anh cũng phải tăng cường học tập kĩ xảo sử dụng nó nữa, hiểu chưa?”
Nhiễm Văn Ninh muốn nhúc nhích, nhưng mấy khớp tay cậu chỉ cần cử động nhẹ một chút thôi thì sẽ trật khớp mất, thứ có thể động đậy duy nhất trên người cậu chỉ có đôi chân mà thôi. Lúc ấy, đầu óc cậu cũng hơi tức tối. Cậu vốn là một người bình thường, cuộc sống vô tư vô lo, vô cùng tận hưởng chủ nghĩa duy vật, bây giờ lại phải mỗi ngày sống trong mộng cảnh đặc thù, nơm nớp lo sợ, cậu sống dễ dàng lắm à?
Nhưng cho dù Nhiễm Văn Ninh có cố gắng thế nào chăng nữa, Lâm Nhất vĩnh viễn cũng sẽ không thừa nhận cậu, hệt như là, yêu cầu mà cậu ta muốn cậu vươn tới là thứ mà cả đời này cậu không bao giờ có thể chạm đến. Nhiễm Văn Ninh cũng không thật sự là một kẻ không biết chuyện gì cả, Trì Thác và Lâm Nhất đều mang đến cho cậu cảm giác như hai người họ có giao kèo trong âm thầm rồi, nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không muốn biết chuyện này. Thêm nữa, cậu chưa từng nghĩ chuyện này theo hướng xấu, đồng đội ở với nhau cũng đã lâu, Nhiễm Văn Ninh biết họ sẽ không hại mình, chỉ hơi xa cách mình một tí thôi.
Lúc vừa vào nghề, Nhiễm Văn Ninh nghĩ, cậu phải cứu người bình thường, nhân tiện cứu bản thân mình luôn, nhưng sau khi nhiệm vụ của kẻ khai thác tăng lên, Nhiễm Văn Ninh dần dần nhận ra rằng, rất nhiều lúc, việc họ cứu người chỉ là một việc tiện tay thôi, thăm dò bản thân mộng cảnh mới là mục tiêu chân chính mà họ phải làm.
Thời gian đi cùng những người này, thật ra, cậu nghĩ lại cũng còn thấy sợ hãi. Nhiễm Văn Ninh không biết mộng cảnh chính xác là thứ gì, những thứ bọn họ đang làm có mục đích như thế nào. Cậu chỉ cần biết mình chắc chắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, nếu không sẽ trở thành một vị nhân vật qua đường tên A, không những không hề hay biết bất kì thứ gì, mà còn có thể chân đạp vách núi, lao xuống vực thẳm bất kì lúc nào.
Mà bây giờ, cậu bị Lâm Nhất đè đầu cưỡi cổ, cũng cảm thấy rất tủi thân, thật sự, rất tủi thân. Nhiễm Văn Ninh tức khùng rồi, theo bản năng dùng chân đá Lâm Nhất. Lâm Nhất buông lỏng tay mình ra, lăn sang một bên, Nhiễm Văn Ninh lập tức bò dậy, vung tay đánh cậu ta. Lâm Nhất muốn khống chế Nhiễm Văn Ninh lần thứ hai, nhưng mấy lúc này, bản năng cắn ngược của loài người thường sẽ được đề cao, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn dựa vào trực giác chiến đấu của mình để đón đánh mấy chiêu của Lâm Nhất.
“Anh bình tĩnh lại đi.” Lâm Nhất siết chặt nắm tay của Nhiễm Văn Ninh, nhận ra trong mắt người kia chỉ có ngoan cố, cậu ta bèn thở dài: “Anh muốn tôi phải chuyên chú, có đúng không?”
Nói xong, Lâm Nhất lưu loát chuyển động thân thể, công kích bằng ý thức và tay không xen lẫn vào nhau, cuối cùng vẫn nhấn Nhiễm Văn Ninh ngã xuống trên mặt nước. Ngay lúc Lâm Nhất nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh đã xả đủ giận, Nhiễm Văn Ninh lại nắm lấy tay cậu ta, kéo về phía mình.
Đôi mắt kia của Nhiễm Văn Ninh phản xạ ánh trăng từ Dear Anna, sáng ngời hệt như một loài động vật săn đêm, nói với Lâm Nhất: “Đi xuống.”
Sau đó, hai người họ cùng chìm vào đáy nước.