Mặc dù, cô thừa biết cô ta đang nhắc tới câu nói “Vì tôi, anh ấy mới bị Giang gia trục xuất bảy năm” kia.
Nhưng mà, trước kia cô vốn đã không tin tưởng Lâm Diệp Thư, huống hồ bây giờ cô đã biết chân tướng sự việc.
Thẩm Tô Khê hơi ngừng lại một chút, sau đó cô không nhân nhượng mà vạch mặt Lâm Diệp Thư: “Tôi không hiểu, chuyện anh ấy dùng tự do để đổi lấy tương lai cho cô, đáng để cô khoe khoang như vậy sao?”
“Cô dùng đạo đức trói buộc anh ấy suốt nhiều năm như vậy, còn cô thì thế nào?”
“Cô có được tự do không?”
Tâm lý của Lâm Diệp Thư thật ra rất dễ hiểu, cũng như cô mỗi khi nhớ tới Lâm An thôi.
Lâm An vì cô mà chết, nhân sinh của cậu dừng lại ở năm 18 tuổi tươi đẹp. Tương lai của cậu không còn, chẳng lẽ cô xứng đáng có được hạnh phúc hay sao?
Cho đến hôm nay, cô vẫn thấy mình không xứng.
Nhưng mà, cô có Giang Cẩn Châu.
Cô yêu anh đủ nhiều để khiến cô có thể sống cùng nỗi áy náy đó. Cho nên cô mới thản nhiên chấp nhận sự sủng nịch của anh như vậy.
Còn Lâm Diệp Thư, cô ta chỉ khác cô ở chỗ, cô ta nắm được vai người bị hại.
Cha cô ta vì Giang Cẩn Châu mà chết, thế nên cô ta mới dùng cảm giác tội lỗi của anh để “mua” lấy tương lai mình.
Dù Lâm Diệp Thư có thích Giang Cẩn Châu đi nữa, phần yêu thích đó cũng không thắng nổi ý hận kéo dài.
Trong tiềm thức của cô ta, anh không xứng có được hạnh phúc, ít nhất là không thể hạnh phúc hơn bản thân cô.
Không thể nói ai đúng ai sai, tất cả đều là lựa chọn của chính mình mà thôi.
Lời Thẩm Tô Khê vừa dứt, Lâm Diệp Thư như chết lặng.
Chỉ có mấy lời văng vẳng bên tai, không hiểu sao cô thấy cả người giống như bị hút hết không khí, bức bối đến đau đớn.
Đúng lúc này, phía sau có tiếng của Giang Cẩn Châu truyền đến, anh gọi tên một người không phải cô.
“Tô Khê.”
Rồi Lâm Diệp Thư nhìn thấy người phụ nữ mới ban nãy còn hùng hồn, giờ đây bổ nhào vào người anh như nữ sinh nhỏ nhắn mềm mại.
Cùng với giọng nói nũng nịu chướng tai: “Anh không yên tâm về em à? Sức chiến đấu của em thế nào anh không biết sao.”
Anh không tỏ ý kiến, nhưng ý cười trong giọng nói khó giấu: “Tới đón em về nhà.”
Lần đầu tiên Lâm Diệp Thư cảm nhận được thất bại.
Toàn bộ quá trình, anh chưa từng cho cô nửa ánh mắt, cũng không nói với cô nửa lời nào.
Nhưng tất thảy đều không bằng câu nói kia cũng Thẩm Tô Khê:
“Cô có được tự do không?”
Lâm Diệp Thư ngẩng đầu nhìn gương, người phụ nữ trong gương mày liễu môi đỏ.
Trang điểm xong rồi, nhưng còn khoảng trống trong lòng thì thế nào?
Lâm Diệp Thư.
Mày thật sự tự do sao?
–
Sau khi bị Giang Cẩn châu mang về nhà, Thẩm Tô Khê mới phát giác mình quên mất cái gì.
Quên mất kế hoạch cho anh lại cảm giác về làm vua. Còn lãng phí một ngàn đồng mua hoa hồng.
“Chúng ta cứ vậy mà đi, để mặc bọn họ lại, hình như không tốt lắm?” Thẩm Tô Khê trả lấy áo khoác cho anh.
Giang Cẩn Châu cầm lấy, treo lên giá áo: “Đều là người không quan trọng.”
Thẩm Tô Khê: “…..”
Đám Trần Kỳ hẳn là muốn khóc.
Thật ra, cho dù có là người quan trọng đi nữa, Giang Cẩn Châu cũng không quan tâm, bây giờ trong đầu anh chỉ có những lời ban nãy Thẩm Tô Khê nói bên bồn rửa mặt.
Trong ấn tượng của anh, cô dường như chưa bao giờ nói mấy lời “yêu anh” hay “thích anh”.
Nhưng trong mắt anh, những lời đó chẳng thể nào sánh bằng một câu “Anh ấy dùng tự do để đổi lấy tương lai cho cô, đáng để cô khoe khoang như vậy sao” kia.
Cô khiến anh nhận ra, anh không cô đơn lẻ loi, liếʍ ɭáρ vết sẹo 7 năm của chính mình.
Cô thấu hiểu nỗi đau của anh, cũng đau đớn vì anh.
Giang Cẩn Châu xoay người nhìn cô, ý nồng nơi đáy mắt càng thêm sâu đậm.
Dưới ánh đèn trong vắt, làn da trắng nõn của cô mềm mại như một lớp chăn bông, đường nét vai cổ tựa như thiên nga, viền hồng ngọc lấp lánh giữa cổ càng thêm tô điểm cho vẻ đẹp ngọc ngà.
Vòng eo cô thon thả, hai chân dài thẳng tắp, ngay cổ chân nhỏ nhắn còn buộc một chiếc nơ trang nhã.
Khiến anh muốn cởi bỏ từng chút một.
Du͙🇨 vọиɠ nguyên thủy thúc đẩy, giọng nói của Giang Cẩn Châu càng thêm trầm khàn.
“Hôm nay là sinh nhật anh.”
Thẩm Tô Khê: “……”
Sao cô có thể không biết chứ?
“Cho nên, anh mở quà được chưa?” Giang Cẩn Châu trực tiếp thổ lộ, không lòng vòng.
“……”
Chậc, dưới loại tình huống này.
Mở quà… còn không phải là “khai mở” cô hay sao?
Thẩm Tô Khê đột nhiên hít thở không thở, cô ấp a ấp úng: “Chắc là… có thể.”
Cô vừa dứt lời liền cảm nhận được nhịp thở của anh biến hóa rõ ràng.
Ngay lập tức, cảm giác nhẹ tênh không trọng lượng ập đến.
Trời đất quay cuồng, cả người cô được bế lên giường, ý thức còn chưa kịp trở lại, cái hôn nồng nhiệt của anh đã chạm môi cô.
Sau một lúc lầu, Thẩm Tô Khê mới hoàn hồn lại, cô chun mũi, khẽ đẩy anh ra: “Còn chưa tắm mà.”
“Anh không đợi được.”
Anh kéo tay cô vòng ra sau gáy mình, lần nữa cúi người hôn xuống, đồng thời tháo bỏ chiếc nơ thắt bên hông cô, đóa hoa hồng đen cứ thế rơi đi từng cánh.
Ánh trăng chảy dài trên làn da mịn màng của cô, hơi thở ái muội lập tức ngập tràn không gian.
Hai tay cô buông lỏng.
Anh tạm dừng một lát, bàn tay thon dài tự cởi bỏ những cúc áo trên người mình.
Đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào chẳng hay, ánh trăng mờ ảo, Thẩm Tô Khê chỉ thấy đường nét cơ bắp của anh chuyển động.
Cô nhất thời quên phản ứng.
Chỉ có thể để bản thân chìm đắm trong làn nước ấm áp này.
Ngoài của sổ có tiếng động khe khẽ.
Cô vô thức nhìn ra ngoài.
Giữa khe hở hai bức màn, ngoài trời trắng xóa.
Giống như tuyết, tuyết trắng đến hoàn hảo.
Khi xúc cảm nóng bỏng lần nữa tấn công, cô đột nhiên run lên, giọng nói anh ách: “Tuyết rơi sao?”
Giang Cẩn Châu ngẩn người, anh lùi lại, ngoái đầu nhìn ra cửa sổ.
Có gì đó lặng lẽ rơi xuống, nóng đến mức muốn thiêu đốt lòng bàn tay anh.
“Bên ngoài có tuyết ư?”
Anh quay mặt lại, thấy đôi mắt cô đã ửng đỏ, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, hoàn toàn hoảng sợ.
“Em đừng khóc.”
Anh không biết vì sao cô phải cố chấp với vấn đề này như vậy, nhưng anh biết rằng, mình phải nói với cô: “Không có tuyết đâu.”
Thẩm Tô Khê ngẩn người, qua một lúc lâu mới dám nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt anh như viên ngọc đen láy ẩn sâu dưới đáy hồ.
Trong viên ngọc đó là hình bóng cô.
Chỉ một mình cô.
Trong một khoảnh khắc vụt qua.
Cô chợt cảm thấy, bên ngoài có đổ tuyết cũng chẳng sao.
Cô yêu anh, mà anh cũng yêu cô.
Chỉ cần như thế thôi.
Nghĩ đoạn, cô bật cười ra tiếng.
Nụ cười ngắn ngủi như gió thoảng qua cánh hồng.
Nhưng cánh hồng kia còn đang vương hơi nước, ướŧ áŧ diễm lệ.
Cô chủ động dâng đôi môi mình lên, và cả chính bản thân cô.