Nguyễn Nam Chúc vươn tay, cẩn thận phủi phủi bả vai Lâm Thu Thạch, như là trên vai hắn có thứ gì dơ bẩn —— vừa rồi nơi này mới bị Lê Đông Nguyên sờ qua.
Lê Đông Nguyên cũng không giận, vẫn cười như cũ.
Sau khi phủi sạch, Nguyễn Nam Chúc dẫn Lâm Thu Thạch trở về ngủ, toàn bộ hành trình không hề nói chuyện với Lê Đông Nguyên.
Ban đêm nặng nề, đèn tắt, cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Lâm Thu Thạch hơi mệt, vốn tưởng rằng bản thân sẽ ngủ luôn được, không nghĩ tới lăn qua lộn lại mãi vãn chưa thể ngủ nổi.
Thật vất vả mới buồn ngủ, nhưng ngay lúc đang nửa tỉnh nửa mê, hắn lại bị tiếng động khác đánh thức.
Lâm Thu Thạch tỉnh lại, nhanh chóng tìm ra được nơi âm thanh phát ra…… Đúng là từ giường trên hắn.
Kẽo kẹt kẽo kẹt, như là Nguyễn Nam Chúc cũng không ngủ được lăn qua lộn lại trên giường, Lâm Thu Thạch đang định nhỏ giọng gọi một câu, nhưng tiếng kẽo kẹt này lại đột nhiên ngừng.
Ngay trên đỉnh đầu Lâm Thu Thạch chỉ cách một tấm đệm giường, chợt có tiếng hát vang lên: Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê, cô rất thích chuối nhưng mỗi lần chỉ có thể ăn nửa quả thật đáng thương ghê, Tá Tử đi phương xa hẳn là sẽ quên đi tôi rồi Tá Tử thật sự cô đơn……
Tiếng hát này là giọng của một nữ sinh, có chút non nớt, nhưng câu từ hát lên, lại khiến cả người phát lạnh.
Lâm Thu Thạch không dám cử động, nhắm mắt lại đối mặt với vách tường.
Tiếng hát kia chuyển từ trên xuống dưới, càng ngày càng vang dội, thật giống như thứ đang ca hát, bò từ giường trên xuống.
“Tá Tử từ nhỏ đã gọi mình là Tá Tử thật buồn cười ghê……” Tiếng hát vang lên phía sau Lâm Thu Thạch, hắn cảm thấy thân thể bắt đầu phát lạnh, tấm chăn hơi mỏng mất đi tác dụng chống lạnh.
Bịch…… Bịch…… Bịch…… Thứ phía sau bắt đầu nhảy trên sàn nhà, hướng về phía Lâm Thu Thạch càng lúc càng gần.
Lâm Thu Thạch rốt cuộc không nhịn nổi, mở to mắt, ngồi dậy liền dịch tới gần vách tường phía sau. Nhưng sau khi dựa gần vào hắn mới cảm giác có chỗ không đúng, nương theo ánh trăng sáng tỏ, hắn nhìn thấy vách tường phía sau bị bôi vẽ lung tung rối loạn, phía trên tràn ngập các loại lời nguyền rủa ác độc, trong đó bắt mắt nhất, lại là ba chữ dùng bút đỏ viết ra – Lộ Tá Tử.
Đồng thời Lâm Thu Thạch cũng thấy được người đang đứng trước giường hắn.
Không, đó căn bản không thể gọi là người.
Cô gái xoã tóc rối tung mặc đồng phục học sinh, cơ thể bị bẻ cong thành một loại biên độ quái dị, cô ta chỉ có một chân, chỗ chân bên kia lại trống rỗng, lúc này cô ta đang dùng cái chân duy nhất nhảy trên sàn nhà, miệng cất lên bài hát kia……
Vốn là cô ta đang đưa lưng về phía Lâm Thu Thạch, sau khi nghe thấy tiếng Lâm Thu Thạch ngồi dậy, đầu liền xoay 180 độ, nhìn về phía Lâm Thu Thạch.
“Ngươi có nghe thấy không?” Cô ta hỏi.
Cả người Lâm Thu Thạch rét run, không biết nên trả lời như thế nào.
“Ngươi có nghe thấy không?” Cô ta tiếp tục lặp lại.
“Nghe thấy cái gì? Tiếng hát của cô?” Lâm Thu Thạch cố gắng để mình bình tĩnh lại, toàn bộ những người khác trong phòng đều đang ngủ say, chỉ có hắn tỉnh lại bởi vì âm thanh trong lúc mơ màng.
“Tiếng khóc, cô ấy đang khóc.” Cô ta nói, “Cô ấy khóc thương tâm như vậy, tại sao không ai nghe thấy?”
Lâm Thu Thạch: “Cô ấy là ai, là cô sao?”
Thứ trước mặt không trả lời, cô ta chỉ nói: “Rõ ràng cái gì cô ấy cũng không làm, tại sao bọn họ phải đối xử với cô ấy như vậy.”
Cô ta nói xong câu đó, vậy mà Lâm Thu Thạch thật sự nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc này từ ngoài cửa sổ truyền vào, thê thảm cực kỳ, còn mang theo kêu rên, như là của một người bị thương nặng.
“Đau quá, đau quá, cầu xin các cậu cứu tớ, cầu xin các cậu……” Bên trong tiếng khóc, còn kèm theo cầu xin, “Đừng đi, đừng đi mà.”
Lâm Thu Thạch nghe thấy lời này, lập tức trợn trừng mắt, rốt cuộc hắn đã hiểu.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn liền nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Đi mau, đi mau, đừng lo cho cô ta, cô ta đã bị thương thành bộ dáng kia, làm sao còn có thể cứu chữa.”
“Nhưng mà……” Một người khác hơi do dự.
“Cứu tớ, cứu cứu tớ ——” Cô gái trẻ nghe thấy bọn họ nói chuyện, cầu xin càng thêm tuyệt vọng, “Đừng đi, tớ không muốn chết, tớ không muốn chết mà.”
“Đi thôi!! Nếu để người khác biết, chúng ta sẽ bị bắt vào tù, cậu muốn ngồi cả đời ở trong tù à?” Ngữ khí người đang nói trở nên táo bạo, “Không thì một mình cậu ở chỗ này, tôi đi trước!”
“Được rồi, được rồi.” Đồng bạn rốt cuộc thỏa hiệp, có tiếng bước chân vội vàng truyền đến, có lẽ là hai người rời đi.
“Hu hu hu, hu hu hu……” Cô gái trẻ bị bỏ lại gào khóc, đau đớn cùng sợ hãi cái chết bao phủ cô gái nọ, tiếng khóc của cô ta càng ngày càng tuyệt vọng, cũng càng ngày càng suy yếu, cuối cùng rốt cuộc âm thanh đã hơi không thể nghe thấy.
Lâm Thu Thạch nghe được hết thảy, phía sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Giọng hai người đối thoại này hắn đã nghe qua, đúng là Giang Tín Hồng cùng bạn của cậu ta.
“Đau quá.” Tá Tử trước mặt thều thào, “Đau quá…… Ngươi có nghe thấy không……”
Lâm Thu Thạch không biết bản thân nên đáp lại là nghe thấy hay là không nghe thấy, nếu đáp sai, sẽ có thể lập tức bị thứ trước mắt bắt đi hay không.
“Đau quá, ngươi có nghe thấy không.” Cô ta vẫn còn đang lặp lại, tay lại hướng về phía Lâm Thu Thạch, nhưng ngay khi cô ta sắp chạm vào Lâm Thu Thạch, lại dường như bị thứ gì ngăn cản, cô ta phát ra một tiếng kêu bén nhọn, nháy mắt biến mất ở trước mắt Lâm Thu Thạch.
Ngực Lâm Thu Thạch đập như trống dồn, hắn nhìn thấy ở nơi Tá Tử rời đi xuất hiện một tấm ảnh tập thể, hắn nhìn qua một chút, tất cả người trong ảnh đều là học sinh lớp hai năm ba, chỉ là lần này Tá Tử đứng ở trung tâm bức ảnh, lộ ra nụ cười tươi sáng với camera. Ngay khi đang quan sát tấm ảnh, Lâm Thu Thạch chợt ngửi được một mùi khói nồng đậm, như là có thứ gì bị đốt trụi, hắn cúi đầu nhìn lại, phát hiện lá bùa đè ở dưới đệm bị thiêu đốt, có vẻ chính là những lá bùa lung tung rối loạn này, đã ngăn cản Tá Tử vừa rồi muốn động thủ với hắn.
Mùi khói đốt cũng đánh thức những người trong phòng.
Nguyễn Nam Chúc là người đầu tiên tỉnh, hắn nói: “Lâm Lâm, làm sao vậy?”
Lâm Thu Thạch đầy mặt đều là mồ hôi lạnh, nhưng ít ra thứ trước mắt kia cuối cùng đã biến mất, hắn bình tĩnh nói: “Không có việc gì, vừa rồi Tá Tử kia tới một chuyến.”
Hạ Như Bội cũng tỉnh, nghe thấy lời này của Lâm Thu Thạch run run rẩy rẩy nói: “Cái, cái gì tới?”
“Tá Tử.” Lâm Thu Thạch, “Đã không có việc gì, cô ngủ tiếp đi.”
Hạ Như Bội: “……” Cô ta ngủ tiếp kiểu nào.
Hạ Như Bội còn chưa hé răng, Nguyễn Nam Chúc đã đoạt lời kịch, yếu yếu ớt ớt tỏ vẻ: “Lâm Lâm, em rất sợ, anh tới ngủ với em đi.”
Lâm Thu Thạch: “……”
Nguyễn Nam Chúc: “Lâm Lâm, tại sao anh không nói gì, anh không yêu em à?”
Lê Đông Nguyên ở bên cạnh xem náo nhiệt: “Manh Manh, tôi yêu cô này.”
Nguyễn Nam Chúc: “Anh nghe thấy không, trong phòng còn có thứ kỳ quái đang nói chuyện, anh mau lên đây đi.”
Lê Đông Nguyên: “……”
Mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng đúng là hắn có một số việc muốn nói riêng với Nguyễn Nam Chúc, ban ngày không có cơ hội nào, ngược lại thời cơ lúc này cũng không tồi.
Vì thế sau đó một hồi, Lâm Thu Thạch lại lần nữa bò lên giường Nguyễn Nam Chúc.
Giường này có hơi hẹp, hai người chỉ có thể dựa sát vào nhau, Nguyễn Nam Chúc lại cực kỳ tự nhiên chui vào trong lòng Lâm Thu Thạch, còn cọ hai cái.
Lâm Thu Thạch thấp giọng nói: “Đừng cọ.”
Nguyễn Nam Chúc: “Không, tôi cứ cọ.”
Lâm Thu Thạch: “……” Đùa lần này cậu có thấy vui không, ôi thôi đi, chắc chắn hắn siêu cấp vui vẻ.
Tứ chi hai người gần như là quấn lấy nhau, miệng Lâm Thu Thạch tiến sát bên tai Nguyễn Nam Chúc thấp giọng kể lại mọi chuyện vừa mới phát sinh, còn đưa ảnh chụp cho hắn.
Nguyễn Nam Chúc nghe xong im lặng một lát, cất tấm ảnh đi, nói rằng tôi biết rồi, ngủ trước đi đã, sáng mai lại bàn kỹ sau.
Lâm Thu Thạch: “Ừ……” Thời tiết này thật ra hơi nóng, hai người đàn ông nằm sát vào nhau lẽ ra phải vừa nóng lại vừa chật, mồ hôi đầy người, nhưng trên người Nguyễn Nam Chúc lại tản ra mùi hương như ẩn như hiện, mùi hương này cũng không nữ tính, ngược lại có chút mát lạnh, Lâm Thu Thạch là lần đầu tiên ngửi thấy.
Hắn không nhịn được, nói câu: “Manh Manh cô thơm thật đấy.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Thứ này có thể là……”
Lâm Thu Thạch: “Hử?”
Nguyễn Nam Chúc: “Hương thơm xử nữ đi.”
Lâm Thu Thạch: “……” Nếu tôi không biết cậu móc ra so với tôi còn còn lớn có khả năng tôi thật sự tin đấy, bố tổ hương thơm xử nữ.
Kết quả cuối cùng Lâm Thu Thạch vẫn chưa thể nghĩ ra cái gì làm người Nguyễn Nam Chúc toả ra mùi hương như vậy, bản chất của thuốc ngủ tinh vẫn là thuốc ngủ, chỉ cần nằm bên cạnh Nguyễn Nam Chúc, thì cơ bản Lâm Thu Thạch chính là một giây liền ngủ, mắt vừa nhắm lại, mở ra liền đến sáng ngày hôm sau.
Bởi vì tối hôm qua xảy ra chuyện, khiến cho giấc ngủ của mọi người đều không quá tốt, trong đó đại diện hàng đầu chính là Hạ Như Bội. Cô gái này lúc rời giường liền nhận thưởng hai cái quầng thâm mắt đen tuyền, quả thực như là quốc bảo. (gấu trúc)
Đã thành như vậy mà Nguyễn Nam Chúc còn muốn đi trêu chọc cô ta, nói làm sao đấy, không ngủ à, nhớ anh người yêu nào rồi?
Hạ Như Bội cả giận nói: “Người yêu gì, tôi làm gì có người yêu!”
Nguyễn Nam Chúc: “Không phải cô thích Lê Đông Nguyên sao.”
Mặt Hạ Như Bội lập tức đỏ lên, cô ta không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc vậy mà nói thẳng ra những lời này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống: “Cô đừng nói lung tung, tôi không phải, tôi không có…… Cô còn nói tôi, không phải cô cũng thích Dư Lâm Lâm sao!”
Cô ta vốn dĩ cho rằng bản thân đã có thể khịa lại Nguyễn Nam Chúc, ai biết Nguyễn Nam Chúc thứ này không biết xấu hổ gật gật đầu liền thừa nhận, nói: “Đúng vậy, tôi chính là thích Lâm Lâm, Lâm Lâm đáng yêu như vậy, làm gì có ai không thích anh ấy chứ.”
Hạ Như Bội: “……”
Nguyễn Nam Chúc: “Cô đừng có mà thích Lâm Lâm nhá.”
Hạ Như Bội: “……” Lúc này cô ta rốt cuộc đã nhận thức được, bản thân với Nguyễn Nam Chúc đích xác không phải cùng một cấp bậc, vì thế héo rũ cúi thấp đầu, không hé răng.
Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ vô địch là cô đơn cỡ nào.
Lâm Thu Thạch biết là hắn diễn nhiều, lười quan tâm hắn, Lê Đông Nguyên cũng nhìn thấu linh hồn Nguyễn Nam Chúc, hai người ở bên cạnh yên lặng ăn bữa sáng. Bởi vì hôm qua Lê Đông Nguyên động thủ với Lâm Thu Thạch, hiện tại sắc mặt của Lâm Thu Thạch đối anh ta cũng chưa thể nào tốt, Lê Đông Nguyên da mặt dày nói: “Lâm Lâm, còn tức giận à?”
Lâm Thu Thạch: “Lê tiên sinh, chúng ta còn chưa có thân thiết như vậy đi?”
Lê Đông Nguyên: “Ấy ấy, tôi vì hành vi ngày hôm qua xin lỗi cậu được chưa? Đây còn không phải do Manh Manh không vui vẻ trả lời tôi sao, tôi chỉ là muốn biết càng nhiều tin tức về cô ấy mà thôi……”
Nguyễn Nam Chúc ngồi ở bên cạnh tức giận: “Lê Đông Nguyên, tôi ngồi ngay bên cạnh đây anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Lê Đông Nguyên: “Tôi sợ cô không nói cho tôi.”
Nguyễn Nam Chúc: “Anh còn chưa hỏi làm sao biết tôi không nói cho anh?”
Lê Đông Nguyên: “Vậy ở hiện thực tên cô là gì?”
Nguyễn Nam Chúc: “Không nói cho anh.”
Lê Đông Nguyên: “……”
Lâm Thu Thạch nghe thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Nhưng là Lâm Thu Thạch xem như đã nhìn ra, hắn không phải đối thủ của Lê Đông Nguyên, đối mặt với loại nhân vật mặt hổ cười này, thật ra lại là sở trường của Nguyễn Nam Chúc, nhiều lần đều có thể vặn lại Lê Đông Nguyên tới nói không ra lời.
“Đúng rồi, đêm qua Tá Tử kia không phải đã tới một chuyến sao? Có phát hiện gì mới không?” Lê Đông Nguyên cơm nước xong, cảm thấy cực kỳ hứng thú với chuyện phát sinh tối hôm qua.
“Có đó.” Nguyễn Nam Chúc lấy thẳng từ trong túi ra tấm ảnh tập thể hôm qua Tá Tử để lại cho Lâm Thu Thạch, “Cô ta để lại bức ảnh như vậy.”
Lê Đông Nguyên cẩn thận quan sát tấm ảnh.
Nguyễn Nam Chúc chống cằm: “Có phát hiện ra cái gì không?”
Lê Đông Nguyên: “Ừ.”
Hạ Như Bội cũng sáp lại bên cạnh nhìn tấm ảnh, nghe đối thoại của hai người, cô ta có hơi mờ mịt: “Rốt cuộc mọi người có ý gì…… Tấm ảnh này có chỗ nào không đúng sao?” Cô ta cầm lấy tấm ảnh lật tới lui cũng chưa phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt.
Cũng đúng, nếu không nhớ kỹ tấm ảnh ban đầu của lớp hai trông như thế nào, nhất thời rất khó phát hiện ra chỗ khác thường trong tấm ảnh này, Lâm Thu Thạch cảm giác trí nhớ của mình dường như tốt lên rất nhiều, căn bản không cần so sánh, hiện tại hắn vẫn có thể nhớ lại rõ ràng chi tiết tấm ảnh tập thể trong phòng hồ sơ kia.
Nguyễn Nam Chúc lấy luôn tấm ảnh hắn trộm được từ phòng hồ sơ đặt bên cạnh bức ảnh này, Hạ Như Bội nhìn thoáng qua liền thốt lên: “Nhiều thêm một người……”
“Đúng vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói, “Chẳng những thêm một người, hơn nữa thiếu mất hai người.”
Hạ Như Bội: “Thiếu hai người…… Là……” Sau khi cô ta cẩn thận tìm kiếm, trợn tròn mắt, “Là Giang Tín Hồng, cùng người bạn kia của cậu ta?”
Nguyễn Nam Chúc lộ ra biểu tình thương tiếc: “Cô thật thông minh.”
Hạ Như Bội: “……” Tại sao cô ta lại cảm thấy là Nguyễn Nam Chúc đang hạ nhục cô ta.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Lâm Lâm trên người của anh thơm quá đi……
Lâm Thu Thạch: Đây có thể chính là……
Nguyễn Nam Chúc: Hử?
Lâm Thu Thạch: Hương thơm của cẩu độc thân đi.
Nguyễn Nam Chúc:……