Đi cùng nhau được vài bước, cách chỗ đậu xe khoảng hai mươi mét. Xung quanh đậu đầy xe hơi, Tiết Nhiên Ly nhìn mà hoa mắt. May mà đường giữa là khoảng trống lớn, còn đủ để cho chiếc xe bảy chỗ chạy.
Gần tới chỗ đậu xe, Mã Thiệu Huy dừng bước chân, anh phát hiện mình để quên mất điện thoại ở trên phòng Mã Du. Lúc trưa điện thoại sắp hết pin nên anh có cắm sạc, lúc về lại quên bẽng đi mất.
– Em tới chỗ xe trước đi, anh quay lại lấy đồ. Xe anh mở khoá rồi đó.
– Vâng ạ, anh chạy chậm thôi đấy.
Mã Thiệu Huy xoay người rời đi, người đeo túi xách cũng không để tâm, cứ thế mà cầm túi của Tiết Nhiên Ly đi theo.
Còn Tiết Nhiên Ly bất lực thở dài, miệng trách cứ nhưng môi lại cong cười:
– Anh đúng là đồ ngốc hay quên mà.
Cô lắc đầu bất đắc dĩ. Nhìn thấy bóng lưng anh khuất đi, cô quay đầu đi về hướng xe của anh đậu.
Bước vài bước, đầu óc cô mơ hồ không nhớ rõ. Khi nãy…. Xe anh nằm ở đâu nhỉ? Nó màu gì? Hãng xe loại nào?
Tần suất bị lãng trí ngày càng tăng. Tiết Nhiên Ly sợ hãi nhìn xung quanh. Bất giác khung cảnh từ một biến thành hai. Đầu óc mơ hồ giống với người say rượu.
Phía sau vang lên tiếng còi xe, Tiết Nhiên Ly giật mình xoay đầu, cô hiện tại đứng giữa lối đi, thấy mình chắn đường xe chạy, chân vội đi sang phía dãy bên trái.
Xe đi ngang qua, Tiết Nhiên Ly lập tức cúi đầu xin lỗi người ta.
Tầm nhìn mờ ảo, Tiết Nhiên Ly thử đưa tay xoa mắt nhưng vẫn vậy. Đầu óc bắt đầu lẩm cẩm, chân đi dọc dãy bên trái, cố gắng nhớ ra vị trí xe của Mã Thiệu Huy.
Trời đã tối hơn tám giờ, nên người nhà đến thăm bệnh nhân dần dần về hết. Còi xe phía sau liên tục kêu lên. Mặc dù Tiết Nhiên Ly đã đi mép bên trong, nhưng vẫn có tiếng còi, bất giác sợ hãi, cô vẫn nhớ trong bụng có đứa bé, vội ôm cái bụng tròn, chân di chuyển đến đuôi phía sau mấy xe ô tô.
Luồn lách đi bên trong, mãi vẫn chẳng nhớ nổi thứ cần nhớ. Tiết Nhiên Ly đành đứng im cầu nguyện, cầu mong “người đó” có thể tìm ra được mình.
Người già vốn dĩ luôn mang tính nhút nhát, sợ hãi thứ phương tiện to lớn.
Tiết Nhiên Ly co rúm đứng trong một góc tối. Ánh mắt bất an nhìn xung quanh. Hai tay đan chặt trước ngực, miệng lẩm bẩm van cầu: “Xin anh, xin anh hãy xuất hiện, hãy giúp em với.”
Phía bên cạnh có người đưa tay ra chạm vào. Tiết Nhiên Ly giật mình, chân bước hụt xém té. Có cánh tay vòng sang eo đỡ lấy cô.
Mắt ngước lên nhìn, nhận ra được khuôn mặt thân thuộc của Mã Thiệu Huy, Tiết Nhiên Ly tủi thân khóc nức nở, đầu vùi vào lồng ngực săn chắc, hai cánh tay thon gầy ôm chặt cổ của anh.
– Anh… Anh tới rồi!
Mã Thiệu Huy đứng hình. Trở lại ba phút trước, anh mở cửa lên xe, nhìn bên ghế phụ không có ai, quay ra phía sau cũng trống rỗng.
Anh khó hiểu nhìn xung quanh bãi đậu xe. Tự dưng thấy trong lòng hơi bất an, anh đi xuống tìm cô.
Vừa đi vừa kêu tên Tiết Nhiên Ly. Nhưng mỗi lần kêu, thì ở đâu đó trong bãi đậu xe cứ kêu lên tiếng còi, nó lấn át giọng nói của Mã Thiệu Huy.
Lại mang tâm tính đầy lo sợ, cả người như rơi vào vực thẳm tối mù, Tiết Nhiên Ly chỉ nghe rõ được tiếng kèn xe, còn lại đều lùng bùng lỗ tai.
Hiện tại đã có người dẫn dắt cô ra khỏi vực thẳm đáng sợ, Tiết Nhiên Ly khóc lớn như trẻ con. Cả người run rẩy khó đứng vững.
Ban đầu Mã Thiệu Huy còn đang khó hiểu, bị cô ép chặt cổ, anh khó chịu tính đẩy nhẹ ra, nhưng tay vừa chạm đến lưng cô, sự kịch liệt rung người truyền vào xúc giác.
Mã Thiệu Huy bất giác ôm chặt lấy cô vỗ về. Miệng thủ thỉ bên tai:
– Không sao, không sao rồi, có anh ở đây.
Căn nhà rách nát đã phải hứng chịu nhiều nắng mưa, bão táp đánh muốn bay căn nhà duy nhất của Tiết Nhiên Ly.
Còn cô chỉ là cô bé mới 10 tuổi. Cha vô tình bỏ rơi, những đêm mưa đánh lớn, nằm trơ vợ giữa căn nhà trống rỗng. Cánh cửa cũ kỹ kêu kẽo kẹt mỗi khi có mưa gió, mái nhà ầm ầm bởi tiếng hạt mưa rơi nặng.
Tiết Nhiên Ly nằm bó người, hai bàn tay bịt kín lỗ tai lại, đầu gối co rúm, ép sát vào vòng ngực gầy nhỏ.
Miệng lẩm bẩm ước nguyện: “Cha ơi, mẹ ơi, mau về với con. Anh trai Mã…. Cứu em với, em sợ….”
Ngay khi vừa cầy xin với thần linh, phía ngoài có tiếng đập cửa, Tiết Nhiên Ly giật mình ngồi dậy. Cô ngu ngốc chẳng nghĩ ngợi gì về việc lỡ là người lạ thì phải làm sao.
Cánh cửa gỗ kẽo kẹt được mở ra, Mã Thiệu Huy lao vội vào nhà, anh nhanh tay cởi cái áo mưa trên người ra, sau đó tay hướng tới xoa đầu nhỏ của Tiết Nhiên Ly.
Bàn tay dịu dàng, nhưng ngữ điệu lại cực kỳ hung dữ:
– Này, chưa biết là ai mà sao em lại dám mở cửa hả! Có biết nguy hiểm lắm không?
Tiết Nhiên Ly lao vào vòng tay của Mã Thiệu Huy, cô nức nở khóc, Mã Thiệu cho rằng mình lỡ doạ em gái nhỏ, anh xấu hổ quỳ thấp xuống để dỗ dành.
Những Tiết Nhiên Ly như đập nước bị vỡ ra. Cô khóc đáng thương bên tai anh. Cả người sợ hãi mà co rúm. Mã Thiệu Huy nhìn mà đau lòng, anh vội ôm cô bế lên cái giường lung lay. Bàn tay của thiếu niên đủ to để đặt vừa lên tấm lưng nhỏ xíu của cô bé.
Mã Thiệu Huy lúng túng dỗ cô. Mới gần đây anh mới tập làm anh trai, nên vẫn chưa thành thạo cho lắm. Chỉ có thể theo bản năng vỗ lưng cho trẻ nhỏ.
Dù sao anh vẫn thường thấy các bà mẹ hay dỗ con nín khóc giống như vậy.