“Cái này cũng xem như là một nguyên nhân.” Từ Hồng Vũ nói, “Nhưng nếu như Từ gia thật sự không muốn, cũng không phải là không có biện phápgiải quyết. Ông ngoại cháu vẫn còn có mấy phần mặt mũi, nếu như ôngngoại cháu tự mình thượng kinh thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnhđã ban ra, Hoàng thượng cũng sẽ không cự tuyệt.” Diệp Ly cả kinh, vộivàng nói: “Ngàn vạn lần không được. Ông ngoại tuổi tác đã cao thật vấtvả mới rời xa được kinh thành hỗn loạn này, làm sao có thể lại vì Ly nhi mà trở lại đó.” Những thứ khác không nói, ông ngoại năm nay đã hơn 70tuổi, lại để cho lão nhân gia một đường xe cộ mệt nhọc đến kinh thànhlàm Diệp Ly không thể chấp nhận được. Trên mặt Từ Hồng Vũ hiện lên mộtít vui mừng, đưa tay vỗ vỗ Diệp Ly nói: “Ông ngoại cháu biết rõ Ly nhilà một đứa bé hiếu thuận.”
Diệp Ly cúi đầu nghĩ nghĩ, khó hiểu cau mày nói: “Ly nhi xác thực không nghĩ ra được, kính xin cậu giải thích nghi hoặc.”
Từ Hồng Vũ thở dài nói: “Bởi vì thân phận của cháu, nếu như cháu họTừ, Từ gia có thể danh chính ngôn thuận thay cháu cự tuyệt hoàng thượngchỉ hôn. Thậm chí trực tiếp ở Tịnh Châu tìm một người xuất thân thưhương thế gia bình thường gả cho cũng không có sao, Từ gia không cầnnhiều vinh hoa phú quý hơn nữa. Nhưng mà cháu họ Diệp, hôn sự của cháungoại trừ hoàng gia còn có Diệp gia có thể làm chủ, huống chi lúc trướccháu còn có Tiên hoàng chỉ hôn. Tuy Hoàng thượng đã giải trừ hôn ước của cháu cùng Lê Vương, lại chỉ hôn Diệp Oánh cho Lê Vương. Nói dễ nghe thì Diệp Oánh là đích nữ Diệp gia, kỳ thật cũng không phải chỉ là nữ nhithứ xuất sao, Hoàng Thượng muốn trọng dụng phụ thân cháu, lại tin chiềuDiệp Chiêu Nghi. Còn muốn cho dân chúng thiên hạ hài lòng, vậy cháukhông thể gả cho người kém Diệp Oánh quá nhiều. Nói cách khác, nếu nhưcon không lấy Định vương, thì vẫn sẽ bị chỉ cho những Vương gia khác,thậm chí vào cung làm phi. Tiến cung là không cần cân nhắc rồi, cậu vàông ngoại cháu đem những Vương gia chưa lập gia đình khác cân nhắc mộtlần, chỉ có thể tuyển Định vương thôi”
Diệp Ly gật gật đầu đồng ý với cậu nói: “Kỳ thật Định vương so vớiban đầu Ly nhi tưởng tượng cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tuy nhiên hiên tại phát hiện khả năng so với suy nghĩ trước kia còn muốn phiền toáihơn một chút. Nhưng cũng không phải không chịu đựng được? Cậu cũng nói,Định vương là một nam tử ưu tú.” Từ Hồng Vũ kỳ quái nhìn Diệp Ly nói:“Ly nhi vốn cho rằng Định vương là người thế nào?”
Diệp Ly có chút khốn quẫn cười nói: “Bên ngoài không phải đồn rằngĐịnh Vương tàn tật, lại bị hủy dung. Hơn nữa bệnh nặng trong ngườisao.” Người bi thảm như vậy thì có bộ dáng gì bất luận kẻ nào đều cóthể tưởng tượng, cho nên hiên tại Mặc Tu Nghiêu thật sự đã tốt hơnngoài dự đoán của mọi người.
Hiển nhiên Từ Hồng Vũ cũng có thể tưởng tượng, tức giận trừng nàngnói: “Nếu thật là cái dạng kia, còn không bằng tìm cách độc chết hắn làđược rồi. Cho dù cả đời cháu không thể gả đi cũng tốt hơn gả cho mộttên phế nhân.”
Diệp Ly không để ý đến việc gả cho một tên phế nhân, dù sao gia thếĐịnh Vương phủ cũng không có khả năng lại để cho nàng tự mình hầu hạ Mặc Tu Nghiêu. Coi như là chung sống, hiện tại người không có phế như vậy,nhưng phiền toái còn nhiều hơn trong tưởng tượng. Có thể làm cho Đại cữu cữu lo lắng tự mình đến nói với nàng những lời này, Diệp Ly đã có thểđoán trước cuộc sống sau hôn nhân tuyệt đối sẽ không tốt đẹp như chínhmình tưởng tượng rồi.
“Tối hôm qua Đại ca cháu nhắc tới ta mới chú ý tới Diệp gia những năm này quả thực là vô liêm sỉ! Còn cháu nữa, ở kinh thành nhiều năm nhưvậy, thế mà nửa điểm nhân sự trong kinh thành cũng không biết!” Từ HồngVũ tức giận liếc qua Diệp Ly. Diệp Ly vội vàng biết sai cúi đàu làm bộdáng tự kiểm điểm. Đừng nói phụ thân sợ Đại cữu cữu, nàng cũng sợ. Trênthực tế ngoại trừ Đại ca nàng thì chưa thấy qua người không sợ Đại cữucữu đấy. Uh… có lẽ Mặc Tu Nghiêu cũng được tính là một cái.
Đại cữu cữu mắng rất đúng, những năm này nàng đại môn không ra khỏihai bước, xác thực là cố ý tách mình với hoàn cảnh xung quanh, đươngnhiên ở trong đó công lao của Vương thị cũng không thể bỏ qua được nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn là chính mình. Dù cho đã sớm tiếp nhận cuộcsống bây giờ, nhưng ở sâu trong lòng Diệp Ly vẫn cảm thấy cuộc sốngkiếp trước mới là chân thực đấy, mà bây giờ càng giống bên ngoài có được trò chơi hoặc mộng cảnh. Đương nhiên, tối hôm qua phong hiểm lại để cho nàng ó thêm vài phần cảm giác chân thật.
“ Đồ Hồng Ngạn lúc trước cho cháu, cháu biết được bao nhiêu?” Từ Hồng Vũ trực tiếp hỏi.
Diệp Ly biết rõ cậu cả bảo cậu hai chỉ cho nàng tư liệu mối quan hệcùng nhân vật quyền quý trong kinh thành, vội vàng nói: “Đều nhỡ kỹ.” Từ Hồng Vũ lắc đầu, “Những thứ này chỉ nhớ chưa đủ, phải suy nghĩ cẩn thận quan hệ trong đó. Người Hoa quốc công phủ cháu đều biết, trong nộicung Liễu quý phi cháu cũng đã gặp. Cháu có thể nói cho ta biết cháu cảm thấy đương kim Hoàng Hậu và Liễu Quý phi Hoa quốc công phủ Liễu phủ cóquan hệ thế nào?”
Diệp Ly kinh ngạc, cái này cũng kéo tới quá xa đi à nha. Nhưng vẫnnghiêm túc dựa theo lời Từ Hồng Vũ suy nghĩ hồi lâu, mới nói: “Ly nhichưa từng gặp Hoàng Hậu, nhưng có chút quen thuộc người Hoa phủ, cũng đã từng thấy qua mặt công chúa Trường Nhạc. Hoàng Hậu là vợ cả, tuy khôngđược sủng ái nhưng chắc cũng là một nữ tử hiền lành rộng lượng . Về phần Liễu Quý phi, hơi có chút cao ngạo, tính tình lãnh đạm. Nhưng Hoàngthượng vô cùng sủng ái, dưới gối lại có hai nam một nữ. Cho nên, hai vịnày… quan hệ có lẽ không thể nào hòa thuận được. Ngược lại Hoa gia vàLiễu gia cũng không có nghe nói có chỗ nào không hợp.” Ngược lại Liễuthừa tướng và Diệp thượng thư trên triều đình thấy nhau không vừa mắt,trước mắt xem như thế lực ngang nhau. Nhưng tình huống trong nội cungthoạt nhìn rõ ràng cho thấy Liễu Quý phi càng cao hơn một bậc.
Từ Hồng Vũ gật đầu, nhắc nhở: “Nói không sai, nhưng lòng người dễbiến. Đặc biệt lòng người trong nội cung càng khó có thể phỏng đoán,phương diện này cháu còn cần học nhiều hơn. Xem ra Hồng Ngạn chỉ cấp cho cháu tư liệu bây giờ, chỉ sợ hắn cho rằng chuyện mấy năm trước con đãbiết rồi.” Diệp Ly có chút xấu hổ, sớm vài năm đặc biệt là thời điểm Mặc Tu Nghiêu gặp chuyện không may cũng đúng lúc nàng nhớ lại, trí nhớ hỗnloạn, thân thể suy yếu. Về sau lại rất ít chú ý đến chuyện bên ngoài,những chuyện kia đến khi trưởng thành nàng thật sự không biết. Cậu haichỉ sợ cũng thật không ngờ nàng ngay cả những chuyện tình huyên náo kiacũng không biết.
“Ly nhi hiểu rõ Định Quốc vương phủ bao nhiêu?”
Diệp Ly xem như đã hiểu Đại cữu cữu cố ý tới vì phổ cập tri thức chonàng đấy: “Chủ nhân đầu tiên của Định Quốc vương phủ là bào đệ của Tháitổ hoàng đế khai quốc Đại Sơ Mặc Thừa Thiên, Mặc Lãm Vân. Khi mới khaiquốc Thái tổ phong ông ấy làm nhất tự tịnh kiên thế tập thân vương (chức vị được truyền đến đời sau không đổi), danh hào Định Vương. Truyền bađời, lúc tiên hoàng quy tiên, quyền thần khi dễ ấu chủ lúc đó là Mặc Lưu Danh từ biên quan trở lại kinh thành, tru sát quyền thần phù trợ ấuchủ, được phong là Nhiếp chính vương gia. Lúc Tiên đế mười sáu tuổi thìMặc Lưu Danh trả lại triều chính cho Tiên đế, Tiên đế 29 tuổi Mặc LưuDanh bệnh chết, con trai trưởng Mặc Tu Văn thừa kế tước vị, năm sau Tiên đế băng hà. Hoàng thượng lên ngôi ba năm, Mặc Tu Văn phụng mệnh xuấtchinh, trên đường bị bệnh bỏ mình, không con. Năm gần mười tám tuổi MặcTu Nghiêu thừa kế tước vị, lãnh binh xuất chinh. Bị mai phục, tổn binhhao tướng, suýt nữa táng thân sa trường, tuy nhiên cuối cùng thần kỳchuyển bại thành thắng, nhưng lại trả một cái giá quá lớn. Ba tháng sau, vị hôn thê Mặc Tu Nghiêu chết bệnh, từ đó về sau Định Quốc vương phủ ởkinh thành có thể nói là hoàn toàn mai danh ẩn tích.”
“Còn nữa không?”
Diệp Ly nhíu mày, tiếp tục nói: “Định Quốc vương phủ mỗi một thời đại nhân tài xuất hiện lớp lớp, hơn nữa thành tựu về văn hóa giao dục võcông đều tốt. Ngược lại đồng xuất nhất mạch hoàng thất lại kém hơn rấtnhiều. Trong đó kiệt xuất nhất chính là đời Định Quốc vương gia đời thứnhất Mặc Lãm Vân, nghe nói nếu như không phải ông cưới một Quận chúatiền triều làm thê tử, có lẽ ông càng có cơ hội ngồi trên đế vị hơn Thái tổ. Sau đó là Mặc Lưu Danh, võ có thể định quốc, văn có thể trị thế. Mà Mặc Tu Nghiêu đã từng được vinh dự không thua tổ tiên của hắn bất thếkỳ tài(thiên tài trong thiên tài), nếu như không phải thời điểm Mặc LưuDanh mất hắn chỉ có mười ba tuổi, có lẽ vương vị ngay từ đầu do hắn thừa kế đấy.”
Trong phòng một mảnh yên lặng, Diệp Ly trầm mặc thêm một chút trà cho Từ Hồng Vũ, mới nghe được Từ Hồng Vũ nói: “Đúng vậy ,thời gian ngắnngủi năm sáu năm, Định Quốc vương phủ nhà tan cửa nát. Vốn cho là mộtdanh tướng tuyệt thế một đời rơi xuống phàm trần. Thần thoại Định Quốcvương phủ bất bại cũng theo đó tan vỡ. Ly nhi cũng biết, lúc trước… MặcTu Nghiêu không thua kém tổ tiên hắn bất thế kỳ tài là phán đoán suyluận của ông ngoại cháu. Vì thế, ông ngoại cháu hối hận hơn mười nămrồi.”
“Đại cữu cữu có ý tứ là?” Diệp Ly khẽ giật mình, xu hướng chính trịtừ xưa đến nay chưa bao giờ thay đổi. Cho dù là hiện tại Định Quốc vương phủ đã xuống dốc các loại thủ đoạn bí mật cũng chưa bao giờ chấm dứt.Nhưng chính tai nghe từ miệng của cậu, vẫn làm cho Diệp Ly có chút khiếp sợ. Khiếp sợ qua đi, Diệp Ly rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Nghe nóiĐịnh vương lúc thiếu niên xác thực là kinh tài tuyệt diễm chiến công rực rỡ, như vậy cho dù ông ngoại không nói câu nói kia thì người ta vẫn sẽnhằm vào Định quốc vương phủ. Ông ngoại chỉ là thưởng thức tài hoa củahắn cũng không thể đoán được tương lai. Việc này… ông ngoại cũng khôngcần tự trách.”
Từ Hồng Vũ gật đầu khen: “Ly nhi tuổi còn nhỏ đã có thể kiến thức như thế đã không tệ rồi. Cậu nói cho cháu những thứ này chỉ hi vọng con cóthể rõ ràng tình cảnh của Định Quốc vương phủ. Tuy nhiên hôm nay trongmắt người ngoài Định Quốc vương phủ đã xuống dốc chỉ còn có hư danh.Nhưng là…” Diệp Ly nhìn ông, tiếp lời nói: “Nhưng Định Quốc vương phủvẫn như cũ có lá bài tẩy để cho hoàng thất không dám khinh địch đúngkhông?”
“Không sai. Nếu không phải như vậy, những năm này Mặc Tu Nghiêu đãsớm chết bệnh rồi. Sở dĩ Hoàng thượng không dám động đến hắn cũng bởi vì sợ ném chuột vỡ bình. Hai đời Định vương trước khi qua đời đã bắt đầunghi ngờ, nếu như Mặc Tu Nghiêu xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chỉ sợ sẽdao động nền tảng lập quốc.”
Diệp Ly nghe xong thở dài, cảm giác có chút lạnh cầm chén trà trênbàn uống để sưởi ấm, “Hoàng thượng lựa chọn Ly nhi cũng vì kiêng kị Từgia sao? Hắn không sợ quan hệ thông gia Từ gia cùng Định Quốc vương phủsao…”
Ánh mắt Từ Hồng Vũ lãnh đạm, “Tổ tiên Từ gia chỉ cần hoàng gia khôngđộng thủ với Từ gia, Từ thị nhất tộc vĩnh viễn không phản bội.”
“Loại lời nói này cũng có người tin?” Diệp Ly khó hiểu. Cho dù kí kết hiệp ước còn tùy thời có thể xé nát, huống chi là thề. Từ Hồng Vũ không vui trừng liếc nàng, “Đây là ghi vào gia quy Từ gia đấy, Từ gia truyềnthế đời đời đều dùng thành tín lập thế.” Diệp Ly rụt rụt cổ, yên lặngbắt đầu tò mò hỏi: “Cậu, cái kia… Từ gia có lập cái lời thề gì với hoàng đế tiền triều hay không?”
“Khụ khụ…” Từ Hồng Vũ buồn bực ho khan vài tiếng, tức giận trừng mắtDiệp Ly. Diệp Ly chỉ đành nhún nhún vai nâng cầm chén trà yên lặng ngồiim. Cho nên nói, thân là một danh môn đại tộc trải qua mấy trăm năm màkhông ngã, làm sao có thể cổ hủ như vậy? Chúng ta không phải không cóphản bội, chỉ là thời điểm phản bội báo thù còn chưa tới mà thôi. Cuốicùng trừng Diệp Ly, Từ Hồng Vũ nghiêm mặt nói: “Tóm lại không phải vạnbất đắc dĩ, Từ gia sẽ không ruồng bỏ hoàng thất.” Người Từ gia khôngthiếu danh không thiếu lợi, đối với quyền thế cũng không chấp nhất. Ngôi vị hoàng đế? Cái đồ vật kia có thể dùng sao? Làm minh quân có mệt chếtđi, muốn hưởng thụ làm ẩu thì chuẩn bị để tiếng xấu muôn đời đi.
“Ly nhi đã hiểu. Đại cữu cữu cảm thấy là ai muốn phá hư hôn sự củacháu và Định Quốc vương phủ? Nếu như không phải hoàng đế?” Diệp Ly hỏi.
Từ Hồng Vũ lắc đầu: “Cái này thật đúng là khó nói. Thanh Trần cũngchỉ nói là có một nữ nhân. Nhưng chúng ta đã dò xét tất cả nữ nhân cóquan hệ với Định Vương một lần, cũng không có tìm ra được rốt cuộc làai. Định Vương tự mình biết rõ, hắn không có nói thêm gì?” Nhắc tới cái này, Từ Hồng Vũ luôn nho nhã trên mặt cũng xẹt qua một ít không vui.Thấy Diệp Ly lắc đầu, khẽ hừ một tiếng nói: “Chính hắn nên có chừng mực. Nếu có chuyện gì không may phát sinh, hắn trượng phu này không cần cũng thế. Từ gia dưỡng tốt cháu gái.”
“Ly nhi cảm thấy có thể là một nữ tử nào đó yêu thích Định Vương.”Diệp Ly không có gì giấu diếm Từ Hồng Vũ, nói thẳng ra hoài nghi củamình.
Từ Hồng Vũ cười nhìn nàng nói: “Yêu thích Định Vương? Nếu như cháunói là lúc Định vương còn trẻ tuổi mà nói. Lúc ấy chí ít có hơn nửa khuê tú kinh thành đều yêu thích hắn. Nhưng mà… có bản lĩnh mua được ThiênNhất các… một người đều không có. Tuy Hàn Minh Nguyệt yêu tiền như mạng, nhưng hắn cũng là hảo hữu chi giao thời niên thiếu của Định vương, hắnkhông có khả năng vì tiền mà đi trêu chọc vị hôn thê của Định vương.”
“Như vậy… nữ tử yêu thích Mặc Tu Nghiêu lại có giao tình với Hàn Minh Nguyệt thì sao?”
Từ Hồng Vũ khiêu mi, “Có một người, nhưng không thể nào là nàng ta.”
Diệp Ly nháy mắt, Từ Hồng Vũ bình tĩnh đặt chén trà xuống nói: “Liễu Quý Phi.”
Lúc này đến phiên Diệp Ly ho khan, “Liễu… Liễu Quý Phi?”
“Có cái gì kỳ quái hay sao? Liễu Quý Phi năm đó có danh xừng là tàinữ đệ nhất kinh thành. Ngay cả Đại ca cháu đến bây giờ vẫn còn để ý, hết lần này đến lần khác đối với Định vương nhỏ nhẹ lấy lòng. Đáng tiếc…Lúc ấy Định vương đã có người trong lòng, bằng không thì ngược lại làmột đôi bích nhân khó có được. Hơn nữa, Liễu Quý Phi thiện họa, Hàn Minh Nguyệt thiếu niên họa nghệ cũng là xưng tuyệt kinh thành đấy.” Hắn vẽsở kinh quốc sắc đồ, quyển 2 là Liễu Quý Phi vẽ đấy, đến bây giờ giátrị vẫn liên thành đây này. Nhưng Liễu Quý Phi vào cung thì cái bức họanày cũng được Hoàng Thượng dùng giá cao mua đi nha.” Không biết nhưthế nào, Từ Hồng Vũ buông tha cho cái chủ đề trầm trọng kia, cùng DiệpLy nói đến chuyện bát quái năm xưa.
Diệp Ly nhớ tới nữ tử trong nội cung xử xự lạnh nhạt như hoa lê kia,xác thực phát huy hai chữ quốc sắc rất tốt, “ Vì sao cậu nói không phảinàng ấy?”
“Đại ca cháu nhận thức Liễu Quý Phi, tuy không thấy được dung mạocủa nàng kia, hơn nữa cũng đã qua nhiều năm rồi, nhưng đại ca cháu vẫnkhẳng định không phải Liễu Quý Phi. Huống chi, cháu cảm thấy hoàng cunglà địa phương nào, một Quý phi có thể tùy tiện mang theo một đám ngườinửa đêm ở bên ngoài hoàng cung?” Diệp Ly thụ giáo gật đầu, nàng cũngkhông có thật sự cho là Liễu Quý Phi. Trong cung, tuy phát giác đượcLiễu Quý Phi khinh thị nàng, còn cố ý bắt bẻ nàng, nhưng trong mắt nàngkia cũng không có địch ý hoặc sát ý.
“Ai vốn là vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu?” Diệp Ly hỏi, nàng thật sựcó chút tò mò, đến cùng là dạng nữ tử gì mới có thể đánh bại Liễu QuýPhu tuyệt sắc tài nữ như vậy được Mặc Tu Nghiêu thiệt tình. Hơn nữa,theo lý thuyết có thể trở thành vị hôn thê của Mặc Tu Nghiêu tất nhiênlà xuất thân danh môn đại tộc. Nhưng Diệp Ly ở trong trí nhớ tìm tòi sau nửa ngày vẫn không có phát hiện người nào nổi danh quyền quý bảy nămtrước có một người con gái tuyệt sắc lại hồng nhan bạc mệnh. Từ Hồng Vũcó chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quét mắt liếc nàng, mói nói:“Tô Túy Điệp.”
Diệp Ly gật đầu, “Nghe nói là nữ tử rất đẹp.”
Từ Hồng Vũ mặt không biểu tình nhìn xem cháu ngoại nữ nhà mình, lạimột lần nữa âm thầm hối hận lúc trước không có kiên trì mang Ly nhi trởvề Từ gia để giáo dưỡng. Nhìn xem hiện tại bị Diệp gia dưỡng thành cáibộ dáng gì rồi? Ông đang nói vị hôn thê trước của vị hôn phu tương laicủa con bé đó, cho dù người đã chết cũng nên có chút biểu hiện hứng thúđi? Tên tuổi nổi danh thiên hạ Từ tiên sinh lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới cháu gái ngoại nhà mình cứ lúc nhắc đến Định Vương hoặc làLê Vương chưa từng có biểu hiện ra nửa điểm thẹn thùng mà nữ nhi giahay có, mà ngay cả xấu hổ đều không có qua!
“Vị Tô tiểu thư này là thiên kim nhà ai?” Ở kinh thành hình như không có danh môn nào họ Tô.
“Cháu cho rằng ngày Định vương phủ đưa sính lễ, Tô lão đại tới để làm gì?”
“Tô lão?”
“Tô Túy Điệp là cháu gái Tô lão.” Từ Hồng Vũ thản nhiên nói.
“Như vậy Tô lão tới làm cái gì ?”
“Đến xem rốt cục tôn nữ tế Định Vương phủ cưới cái dạng nữ tử gì? Còn có, Tô Túy Điệp chết bệnh là một đả kích rất lớn với Định Vương lúc ấyvốn đang bệnh nặng, hình như Tô lão coi Định Vương như cháu trai củamình, cho nên mới giữ thể diện cho vương phủ đấy.”
Nhìn sắc mặt cậu không vui, Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Cậu, Ly nhi biết rõ người có ý gì. Cháu và Định vương ở chung vô cùng tốt, ngườikhông cần lo lắng.” Từ Hồng Vũ không đồng ý nhìn nàng nói: “Cái gì gọilà vô cùng tốt? Nếu như thời điểm bắt buộc phải lựa chọn cháu sẽ làngười thứ nhất bị hắn buông tha đấy, kia có thể gọi là rất tốt sao?”Diệp Ly cười yếu ớt, “Nhưng là, nếu như nhất định phải lựa chọn giữa cậu còn có ông ngoại, biểu ca cùng Định Vương, cháu cũng sẽ không chọn hắn . Cháu và hắn mới biết bao lâu? Người thân tất nhiên quan trọng hơn mộtchút.”
“Các cháu là vợ chồng! Về sau cháu cùng với hắn sống cả đời, không phải sống cùng cậu và ông ngoại.”
“Cậu cảm thấy Định vương là cái loại nam nhân chỉ cần hắn quan tâm có thể buông tha cho tất cả sao?”
“…Ừ, chỉ cần cháu có thể bắt được tâm của hắn.”