Là Kelcey, không, là kẻ khác mà Khan chưa biết tên thật.
Khan còn chưa hiểu tại sao Saul phải đề phòng Kelcey B thì phía sau hắn ta xuất hiện bóng dáng của một người khác, anh ta cố gắng chen lên phía trước. Gương mặt bình thường có dáng vẻ hốt hoảng và hối hả, chiếc sừng đặc trưng của Ác ma và cái đuôi quỷ phía sau đang rũ xuống. Là một phục vụ trong khách sạn – Ác ma cấp thấp.
“Quý khách… quý khách… Trời ơi, tiêu cái sân sau của chúng tôi rồi!!!”
Tên Ác ma đó bày ra vẻ mặt sắp khóc, à không, hắn ta khóc thật rồi. Có điều, nước mắt của Ác ma là màu đen, nên trông chẳng khác gì vệt nước mắt bị nhòe mascara, nhìn khá là tức cười. Nhưng mà tiêu cái sân sau là thế nào…?
Bỗng dưng, Khan có linh cảm xấu…
“Tên mắt đỏ và con sói…?” Ibrahim vỗ tay cái bốp, dùng giọng hồn nhiên nhất có thể của mình mà thốt lên. “Elijah với Lai gây ra chuyện gì rồi à?”
“Đi xem là biết ngay thôi…”
Trước khi rời đi, Khan có dặn cặp song sinh phải ngoan ngoãn ở lại phòng Khan. Không được tùy tiện ra ngoài. May thay là tụi nó khá ngoan ngoãn, không có nhõng nhẽo hay khóc lóc đòi theo hắn cho bằng được.
Dù sao thì linh cảm của hắn ở kiếp này ít khi trật lắm, tốt nhất là không nên để trẻ nhỏ đi cùng mình.
Khan cũng có hỏi lại lần hai xem xem là có chuyện gì đã xảy ra rồi, nhưng Kelcey B chỉ bày ra vẻ mặt bất lực không hơn. Bên cạnh đó, tên Ác ma cấp thấp cũng vừa đi vừa khóc theo sau Kelcey B. Khung cảnh đó rơi vào mắt Khan không hiểu sao lại có chút buồn cười.
Nhưng chẳng có một ai cười nổi cả.
Vì tình trạng của sân sau khách sạn quả thật là… không thể tưởng tượng được.
“Thấy chưa…” Kelcey B thở dài rồi ngao ngán lùi xuống, cố gắng đứng thật xa bọn họ như thể mình là người không kiên quan.
“Đây là… chuyện gì…” Molly thảng thốt khi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cho dù cô không biết tình trạng ban đầu của sân sau này nó như thế nào, xấu xí hay lộng lẫy gì đó, cây cỏ hoa lá có hay không gì đó, nhưng chắc chắn không phải ở trong tình cảnh bị san bằng, ở tâm cái sân là cái hố to chứa tất cả mọi thứ ban đầu ở khu vườn trong tình trạng thê thảm nhất của nó.
“Sân sau của chúng tôi có hồ nữa cơ…” Ác ma cấp thấp đó sụt sịt kể lể. “Bên cạnh cái hồ còn có dàn cẩm tú cầu rất đẹp, bên cạnh dàn cẩm tú cầu còn có vườn hoa tulip nhỏ nhắn chuẩn bị khai hoa rồi, bên cạnh đó còn có nhiều loại hoa khác và cây trồng quý… nhưng bây giờ mất tất cả rồi ạ!”
“Khóc lóc cái gì, có xứng đáng làm Ác ma không hả?”
Một tên Ác ma khác, hình như có chức vị cao hơn tên Ác ma mít ướt kia. Thái độ cũng khác hẳn, dường như không quá bực mình vì tình trạng tệ hại của sân sau mà chỉ là hậm hực bởi thái độ của đồng loại.
“Thưa quý khách, sân sau của chúng tôi đang trong quá trình nâng cấp lại cảnh quan của khu vườn, tuy rằng nó chưa hoàn mỹ nhưng cũng không thể phủ nhận công sức chúng tôi đã bỏ ra cho nó. Bây giờ sân sau của khách sạn chúng tôi thành ra thế này… Quý khách có gợi ý gì không ạ?”
Tên Ác ma này rất bình tĩnh giải thích sự việc, đồng thời còn cố tình nhắc đến chuyện thanh toán bồi thường thiệt hại một cách khéo léo. Nhưng với bản tính của Ác ma thì Khan đoán chắc rằng khoản bồi thường này sẽ không nhỏ chút nào. Hơn nữa hắn chỉ là một con người tầm thường tại vùng đất của Ác ma thôi, nếu như hắn cố tình giải quyết không thỏa đáng sự việc này thì chỉ có nước rước phiền phức vào người.
Khan đưa mắt bình thản nhìn Lai và Elijah đang đứng ở một bên, hai tay nắm lại cùng với thanh quyền trượng, ngón này vặn ngón kia. Cậu ta cúi gằm mặt với vẻ hối lỗi trông như học sinh ngoan bị thầy cô phạt.
“Nói rõ xem, hai người đã làm gì mà để… ra nông nỗi này.”
Khan không dám quay đầu nhìn lại cái sân sau bị khuấy tung thành ra cảnh tượng hỗn độn như này, trông chẳng khác gì khu rừng ở bãi săn tại thành Jarrod sau khi lĩnh phải một trận thảm họa (có chủ ý). Nơi này đã trở thành một nơi đồng không mông quạnh, ở giữa lại cái hố to với đống hổ lốn nào là cây nào là hoa lẫn lộn những phần gạch vỡ. Giống hệt bãi rác lớn được đặt ở phía sau khách sạn hơn là một khu vườn.
“Hức… T-tôi xin lỗi cậu chủ ạ…” Elijah ôm chặt cây quyền trượng, vẻ mặt ấm ức hiện lên sau chiếc mũ trùm kín kẽ.
“Không phải lỗi của chúng tôi đâu chủ nhân!” Lai ngẩng đầu, tức tối la lên như thể mình bị oan uổng. “Là lỗi của tụi nó mà ạ!!!”
Sau đó, Lai chỉ tay về một phía, bọn họ nhìn theo và thấy có hai người khác đang đứng không xa bọn họ lắm. Đó là hai thanh niên, một thấp một cao. Một người tóc đỏ và một người tóc tím sẫm. Họ đều bận trên người loại trang phục thượng hạng, chắc chắn là con nhà giàu thuộc loại cậu ấm cô chiêu, không thì cũng thuộc tầng lớp quý tộc. Hơn hết là, tên tóc đỏ có giắt bên hông một thanh kiếm. Và trong tay tên tóc tím sẫm cũng cầm một cây quyền trượng màu xanh dương nhạt. Một kiếm sĩ, một pháp sư.
Ban đầu, họ cứ tưởng đó là người đứng xem kịch, hóa ra cũng là người có liên quan?
“Tôi đang canh chừng Elijah vẽ ma pháp trận đơn giản nào đó để thử nghiệm cây quyền trượng thì tên này bỗng dưng nhảy ra đòi Elijah phải bán cho hắn cây quyền trượng này cho bằng được. Elijah không chịu thì tên này đòi cá cược nếu như có thể chống cự được một đòn của hắn thì hắn sẽ không đòi cây quyền trượng nữa, còn không thì phải đưa cây quyền trượng cho hắn. Elijah cũng không chịu! Nhưng hắn giả điếc mà ra tay phóng ma pháp vào Elijah luôn! Tôi cũng tính chạy ra bảo vệ Elijah rồi nhưng tên tóc đỏ bên cạnh thì lao tới xen ngang!” Lai bức xúc xả ra một tràng, hai mắt giận dữ ngút ngàn ném tới phía hai người nọ, nhưng cả hai vẫn thản nhiên tỏ ra như không. “Vì đang đối phó với tên tóc đỏ nên tôi không biết Elijah và tên đó giao chiến như thế nào, nhưng chắc chắn là lỗi ở bọn chúng!”
Tên tóc tím sẫm cười nhếch, “Bằng chứng đâu?” Hắn ta chẳng hề nao núng đáp lại. “Kiểm tra trường ma lực xung quanh là sẽ thấy cơn thảm họa này là do tên nói lắp kia gây ra mà. Có phải ta đâu?” Sau đó hắn nhún vai với tên tóc đỏ, còn hỏi trêu ngươi một câu. “Ta nói đúng không, Irwin?”
Tên tóc đỏ được gọi là Irwin không trả lời, song vẻ mặt hiện tại đã nói rõ lên sự bất lực của gã. Có lẽ, chính bản thân gã cũng đã quen với phương thức hành xử vô lối này của bạn đồng hành.
Về cơ bản, thì Khan nghĩ mình đã hiểu được sự gì đã xảy ra rồi.
“Elijah, cậu nói đi.”
“D-dạ…”
Elijah bối rối, hai má cậu ta đỏ bừng và mắt cũng rơm rớm nước mắt. Trông bộ dạng này của Elijah, dường như cậu ta cũng định sẽ ôm hết mọi tội lỗi về mình.
“Cậu có làm sai đi chăng nữa cũng không sao.” Khan bình tĩnh xoa dịu Elijah. “Ta sẽ thay cậu chịu trách nhiệm hết thảy.”
Câu nói này của Khan khiến Elijah giật nảy mình, cậu ta ngẩn ngơ nhìn Khan.
Nếu bây giờ cậu mà thừa nhận mọi chuyện là do mình gây ra thì… cậu chủ sẽ chịu trách nhiệm cho mớ hỗn độn này sao? Không. Không được. Không thể gây thêm phiền phức nào cho cậu chủ được!
Suy nghĩ đó bén rễ trong tâm trí của Elijah, rất chặt. Cậu vẫn rụt rè như thế, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia cứng rắn không cho phép bản thân mình lùi bước hay là bất kỳ ai lấn tới ranh giới.
“Không… không phải lỗi ở tôi hoàn toàn thưa cậu chủ!” Elijah gấp rút lên tiếng, cậu ta siết chặt cây quyền trượng màu trắng trong tay mình như tìm lấy điểm tựa tinh thần. “Mọi chuyện đều xảy ra giống như những lời Lai đã kể lại vừa rồi ạ, nhưng mà vụ nổ ma thuật này không phải do tôi hoàn toàn đâu. Lúc cậu… cậu Alessandro phóng ma pháp tấn công nhằm vào tôi, tôi có đỡ bằng khiên chắn ma thuật cấp hai, nhưng mà quyền trượng khiến dòng chảy ma lực của tôi tuôn ra quá đà, thành ra khiên chắn ma thuật được khai triển lên đến cấp bốn, có khả năng phản ma lực dựa theo cường độ tấn công của đối thủ. Vì thế vụ nổ mới xảy ra ạ…”
Giọng của Elijah dần trở nên mạch lạc khi nói về ma thuật. Vì đội mũ trùm kín kẽ nên không ai thấy rõ vẻ mặt của Elijah như thế nào, nhưng Khan biết cậu sẽ không nói dối.
Cho dù trong cốt truyện chính, Elijah có là kẻ phản diện khiến Saul ăn hành mấy cửa ải đi nữa thì cậu ta cũng không nói dối bao giờ.
Song, điều khiến Khan chú ý hơn là cái tên mà Elijah vừa nhắc đến. Alessandro, cái tên này không hề xa lạ. Trong những ngày đầu hắn có lại ký ức tiền kiếp, hắn đã nghĩ tới Alessandro.
Một pháp sư thiên tài không kém cạnh Elijah.
Đồng thời cũng là một tên điên không biết trời đất là gì.
“Một pháp sư không thể kiểm soát quyền trượng của mình khiến dòng chảy ma lực phóng thích sai ý muốn thì xứng đáng làm pháp sư sao?” Tên tóc tím sẫm, cũng chính là Alessandro, nở nụ cười tự đắc và lên tiếng bằng giọng điệu ngạo nghễ, “Nếu ngươi có năng lực thì vụ nổ này cũng đâu xảy ra, cũng đâu thành cớ sự như bây giờ? Vậy mà nói không phải lỗi do mình cơ đấy. Nực cười!”
Bờ vai Elijah run lên, vẻ mặt cương nghị vừa cứng rắn được một chút lại trở về bộ dạng tái nhợt, yếu ớt trước lời nói công kích đơn giản của Alessandro.
Thái độ xấc xược của tên Alessandro đó thành công khiến đồng bọn của Khan tức giận.
“Cái tên chết tiệt này!” Lai nổi điên muốn lao đến.
“Lai.” Khan lạnh lùng gọi gã lại.
Ngay lập tức, con sói dữ trở nên ngoan ngoãn. Nhưng ánh mắt của gã vẫn hung hung ghim chặt Alessandro, như thể sẵn sàng cắt đứt cổ của hắn ta.
Mà cũng nhờ Khan lên tiếng, Alessandro mới chú ý tới hắn và đưa mắt nhìn sang. Đôi đồng tử có giãn nở một chút khi hắn ta trông thấy màu tóc của Khan, rồi à lên một tiếng, lẩm bẩm cái gì đó mà hắn nghe không rõ. Dẫu sao thì điều đó cũng không quan trọng.
“Thất lễ rồi, ta xin phép tự xưng danh trước để tạ lỗi cho hành vi không phải phép này của thuộc hạ. Tên ta là Khan Evangeline, Bá tước xứ Sergio.” Khan lịch thiệp giới thiệu, lễ nghĩa được thể hiện ra bên ngoài không chút thiếu sót. “Không hay quý danh của các vị là gì?”
Alessandro dù có kiêu ngạo thế nào cũng không thể hống hách lờ Khan đi phép lịch sự của Khan được. Hắn khịt mũi và đáp lại Khan bằng giọng điệu trịch thượng.
“Alessandro Garrett. Chắc không cần ta nói rõ thì ngươi cũng biết gia tộc Garrett mà phải không? Nhưng mà Sergio là chỗ khỉ ho cò gáy nào vậy?”
Đế quốc Arevik chỉ có một gia tộc Garret thôi, Hầu tước Garret – Malcolm Garrett là người đứng đầu gia tộc. Ông có hai người con trai và một người con gái, vợ của ông ta mất sau khi hạ sinh đứa con gái. Nghe đâu, đó là khoảng thời gian u ám nhất ở nhà Hầu tước.
Alessandro là đứa con trai thứ, từ năm bốn tuổi đã được phát hiện như một thiên tài về ma thuật và được tòa tháp ma thuật chiêu mộ từ sớm. Từ khi ý thức được mình là thiên tài và được người người nhìn mình với con mắt ngưỡng mộ hoặc là ghen tị ao ước. Tâm tính của Alessandro không được uốn nắn kịp thời đã có chút méo mó về nhận thức. Hắn cho rằng mình không cần bỏ thời gian quý báu của mình với những kẻ yếu kém và tầm thường, và những kẻ đi bên cạnh hắn chỉ có thể là sự tồn tại đặc biệt giống như hắn.
Tóm lại là… một tên tự coi mình là cái rốn của vũ trụ.
Nhưng cũng không thể phủ nhận tư chất của hắn, sự giỏi giang và thành tựu ma pháp hắn có được không phải là hư danh.
“Không sao, Sergio cũng chỉ là một nơi nhỏ bé thôi mà.” Khan không hề phật lòng với thái độ xấc xược của Alessandro. “Xảy ra cớ sự này cũng là điều bất đắc dĩ không ai muốn mà.”
Trong khi đó đoàn người của Khan đều sa sầm mặt mày, bầu không khí xung quanh họ không hề tốt chút nào. Sau khi sở hữu Linh Hồn Sơ Khai, trực giác của hắn nhạy cảm lên rất nhiều nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát khí của từng người. Kể cả Elijah hiền lành vậy mà cũng tức giận.
“Dám.. dám coi thường cậu chủ…” Elijah làu bàu, cậu vẫn dùng âm giọng thì thào nên nghe vào tai chẳng khác gì lời nguyền rủa. “Không thể tha thứ… không thể tha thứ…”
Molly cũng nghiến răng ken két, nhìn về phía hai người họ bằng ánh mắt như núi lửa sắp sửa phun trào. Thẳng thắn mà nói thì bên nhóm người của Khan, chẳng một ai có sắc mặt tốt cho nổi.
Cũng đúng. Không thể tha thứ được. Nhưng không phải là việc coi thường hắn. Dù sao thì Khan không có cảm giác mình đang bị xem thường hay khinh bỉ gì cả. Sergio không phải là một lãnh địa nổi bật về bất cứ phương diện nào. Nó chẳng có gì ngoài cái mác đất phong của một Bá tước được truyền qua nhiều thế hệ.
Khan đưa tay ghìm lại vai của Lai, trông cậu ta như muốn xông tới cắn vào cổ Alessandro đến nơi.
Giờ chưa phải lúc để nổi điên.
“Còn cậu bạn đằng kia là…?” Khan đảo mắt nhìn sang tên tóc đỏ, được gọi là Irwin.
“Irwin, tôi chỉ là thường dân thôi.” Irwin trả lời lạnh nhạt. Thái độ đỡ hơn Alessandro nhưng thực ra thì… đều là nồi nào úp vung nấy.
Theo luật lệ của Đế quốc, chỉ cần là thường dân thì phải cúi đầu chào với quý tộc. Tất nhiên ở trong Học viện thì lễ nghi phân biệt đối xử đó sẽ không tồn tại. Nhưng mà nơi này nào phải Học viện, thậm chí hắn cũng không phải là học sinh. Hắn là Bá tước. Thực tế, địa vị của hắn có thể thấp hơn Alessandro, nhưng không có nghĩa Irwin có thể bỏ qua lễ nghi của mình chỉ việc hắn là bạn đồng hành của Alessandro được.
“Hừm.. thật ra thì ta cũng đang muốn tặng cho em trai mình một thanh kiếm. Nhưng tìm mãi chẳng có thanh kiếm nào phù hợp, vừa hay ta rất thích thanh kiếm của ngươi đấy Irwin, ngươi có thể bán nó cho ta không?” Khan mỉm cười lịch thiệp. “Chỉ cần ngươi ra giá lá được, có bao nhiêu ta cũng sẽ trả.”
Vẻ mặt của Irwin vẫn bình thản như không, nhưng Khan chắc chắn rằng mình đã thành công chọc giận gã. Và không chỉ mỗi mình Irwin thôi đâu.
“Tên Bá tước chết tiệt kia!” Hai mắt màu tím của Alessandro lóe lên tia nguy hiểm, giọng của hắn đang gằn từng chữ một. “Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”
Làm gì à?
Hắn chỉ ăn miếng trả miếng thôi.
——–
Tui sắp xong chương tiếp theo rồi, mọi người muốn tui mai đăng luôn không?
Chương sau có trận combat nhẹ. :3
Vẫn mong comment của mọi người nha, mình xin cảm ơn!!!