Nếu như không phải bởi vì Bạch Lạc là người của Xích Viêm, bọn hắn có thể trực tiếp giết chết y.
Bạch Lạc nhìn những thanh kiếm này, không những không hoảng, còn lập tức bật cười.
“Con rắn vừa cắn bị thương Thẩm tiểu thư của các ngươi là một con rắn độc đó, chỉ có ta có thuốc giải, các ngươi thật sự xác định muốn giết ta sao?”
Kỳ thực Bạch Lạc đã nói dối.
Nếu như có thể, y quả thực muốn dùng rắn độc cắn chết Thẩm Vân Niệm.
Nhưng mà y lại không có đủ năng lực có được thứ như vậy.
Người của Xích Viêm ngày ngày đi theo y, muốn có được một con rắn độc rất khó.
Con rắn mà y vừa lấy ra, bất quá là con rắn sọc không có độc mà y mua được ở chợ mà thôi.
Bất quá, bây giờ những người có mặt đều là những kẻ nhà giàu, bọn họ một đám người sống trong nhung lục, sao có thể nhận biết được?
Xích Viêm vốn còn đang mộng đẹp Bạch Lạc xin lỗi Thẩm Vân Niệm, lại không ngờ tới Bạch Lạc thế nhưng to gan lớn mật làm ra chuyện như vậy!
“Bạch Lạc!”
Xích Viêm quả thực phẫn nộ, hắn trực tiếp hét lên với Bạch Lạc: “Bổn vương lệnh cho ngươi, mau chóng giao thuốc giải ra đây! Mau lên! Nếu không bổn vương lấy mạng chó của ngươi!”
“Ngươi ra lệnh cho ta?”
Bạch Lạc lập tức bật cười, y cười điên cuồng dữ dội.
Trước đây Bạch Lạc còn ngoan ngoãn phục tùng Xích Viêm, hiện tại lại dị thường cường ngạnh nói với hắn:
“Ngươi là cái thá gì? Ta dựa vào đâu phải nghe lệnh của ngươi? Người giống như ngươi, bất phân thị phi, còn xứng làm hoàng trữ cái gì, ngươi chính là một thứ rác rưởi!”
Hai mắt Xích Viêm âm lãnh quả thực khó coi không nói nên lời, sắc mặt hắn cũng khủng bố dọa người.
Các khách khứa có mặt cũng hoàn toàn bị Bạch Lạc dọa sợ.
Ai có thể nghĩ tới thị vệ nhỏ nhoi này cư nhiên dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Y thốt ra những lời như vậy, cho dù chặt đầu y trăm lần ngàn lần cũng không đủ!
Xích Viêm lúc trước thật sự cho rằng Bạch Lạc thật tâm hối hận.
Lại không ngờ tất cả những gì y làm cư nhiên đều là vì ngày hôm nay!
Y thế mà toàn bộ đều là giả bộ!
Xích Viêm nghiến chặt răng, trong mắt là nộ hỏa như mưa bão.
“Bạch Lạc, ngươi có phải muốn chết? Đừng quên, ngươi còn có đệ đệ muội muội ở chỗ ta!”
Bạch Lạc biết hắn sẽ như vậy, sắc mặt quả thực châm chọc không nói nên lời.
Xích Viêm sợ là vẫn không biết, đệ muội của mình đã được mình đưa đi hết rồi!
Bạch Lạc cười càng khoa trương hơn.
“Ngươi lo lắng cho nàng ta như vậy à… cư nhiên uy hiếp ta như vậy.”
Nhớ năm đó, chính mình khi ấy bị rắn độc cắn suốt 3 năm ròng…
Ai có thể tưởng tượng được ở cùng với rắn độc và cổ độc lâu như vậy, rốt cuộc là tự vị gì…
Bạch Lạc thật sự muốn để hai người trước mắt này cũng nếm thử tư vị bị rắn độc quấn quanh người, không ngừng cắn xé…
Bạch Lạc khi ấy lúc nghiêm trọng nhất, ngay cả ngón tay đều không nhấc lên nổi.
Đôi môi một mảnh xanh tím, da dẻ trên người đều biến thành màu đen nhánh.
Nhưng mà lại có ai biết đâu?
Những người này, sống một cuộc sống ngợp trong vàng son như vậy, cả đời này đều sẽ không biết cái cảm giác ấy đau đớn cỡ nào!
Bây giờ Thẩm Vân Niệm bất quá bị một con rắn sọc cắn, liền dọa bọn hắn thành như vậy…
Bạch Lạc có chút khinh miệt nói với Xích Viêm:
“Đáng tiếc uy hiếp của ngươi đối với ta mà nói căn bản một chút tác dụng cũng không có. Đệ muội ta sớm đã được ta đưa đi hết rồi.
Xích Viêm, ngươi bây giờ đã không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp được ta rồi!
Bất quá…”
Bạch Lạc hơi ngừng lại, sau đó cực kỳ châm chọc nhìn về phía Thẩm Vân Niệm.
“Bảo ta giao thuốc giải ra cũng không phải là không được. Để Thẩm Vân Niệm quỳ xuống cho ta, sau đó dập đầu 3 cái. Ta liền đưa thuốc giải cho nàng ta.”
“Bạch Lạc, ngươi đừng mơ!”
Thẩm Vân Niệm lớn tiếng hét.
Nhưng mà trong lòng nàng tràn ngập sợ hãi, nàng còn trẻ như vậy, nàng còn chưa muốn chết!
Đúng lúc này, chỉ thấy Bạch Lạc đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một ciên thuốc, hiển nhiên muốn trực tiếp bóp nát trước mặt tất cả mọi người.
“Không quỳ vậy thì thôi, thuốc giải này ta bóp nát.”
“Đừng mà!”
Thẩm Vân Niệm nhanh chóng quỳ xuống.
Nàng cực kỳ ủy khuất dập đầu xuống đất.
Một cái!
Hai cái!
Ba cái!
Ai có thể ngờ được thiên kim đại tiểu thư phủ thừa tướng, cư nhiên ở ngày thọ thần của mình, ở trước mặt bao người, quỳ xuống trước mặt một thị vệ nhỏ nhoi, còn dập đầu 3 cái.
Bao nhiêu người có mặt ở đây, biểu tình trên mặt mỗi một người đều vô cùng đặc sắc.
Thẩm Vân Niệm quả thực ủy khuất tới cực điểm, nàng hận không thể ngay lập tức giết chết người trước mắt!
“Bạch Lạc!”
Hai hàm răng của Thẩm Vân Niệm đều sắp bị nàng cắn vỡ rồi.
“Như vậy là được rồi chứ? Mau đưa thuốc giải cho ta!”
Bạch Lạc thật sự không ngờ Thẩm Vân Niệm cư nhiên tham sống sợ chết tới mức như vậy.
Nàng ta cư nhiên thật sự dập đầu rồi!
Hơn nữa còn dập một cách quyết đoán như vậy!
Nàng ta không phải cao cao tại thượng sao?
Mình không phải là bụi đất thấp hèn sao!
Bây giờ nàng ta còn không phải hèn mọn như vậy mà quỳ trước mặt mình, dập đầu với mình sao!
Bạch Lạc quả thực cười tới mức sắp chảy cả nước mắt.
Nhưng mag trong lòng y một chút đều không cảm thấy vui vẻ.
Cũng không có loại khoái cảm đến từ báo thù kia.
Bạch Lạc chán ghét Xích Viêm, thống hận Xích Viêm.
Nhưng mà y vẫn là quá mức yếu đuối.
Đã từng có vô số lần, Xích Viêm ngủ say bên cạnh y…
Y chính là không hạ thủ được!
Trên thế giới này e là đã không có chuyện gì càng bi ai hơn chuyện này nữa.
Y rõ ràng hận hắn như vậy, lại không nhẫn tâm giết hắn!
Bây giờ cho dù khiến Thẩm Vân Niệm vứt hết mặt mũi nhưng đối với Bạch Lạc mà nói, cũng không có gì đáng vui vẻ cả.
Y không phải Thẩm Vân Niệm, không có loại lạc thú nhìn người khác thê thảm kia.
Bất quá, Bạch Lạc cũng muốn để Thẩm Vân Niệm nếm thử tư vị tất cả hy vọng đều bị hủy diệt.
Giống như năm đó nàng ta đối mình vậy.
Không có một chút do dự, Bạch Lạc thế nhưng ở trước mặt tất cả mọi người đem viên thuốc kia ném xuống đất, sau đó giẫm nát thành bột.
“Thật ngại quá, bây giờ thuốc giải không còn nữa! Ngươi cũng hết cứu rồi!”
Xích Viêm nhìn tất cả hành động của Bạch Lạc, quả thực sắp tức điên rồi.
Hắn hận không thể tiến lên đem gia hỏa đáng chết này chặt thành tám khúc.
“Bạch Lạc, ngươi là đang tìm chết! Nếu như Vân Niệm có bất trắc gì, ta nhất định sẽ đem ngươi lăng trì tới chết!
Ta sẽ dùng đao từng nhát từng nhát cắt hết toàn bộ máu thịt của ngươi ngay trước mặt ngươi!
Khiến ngươi cảm nhận được thống khổ vô cùng vô tận!”
Xích Viêm muốn dùng những lời này để dọa Bạch Lạc, khiến y nhanh chóng giao thuốc giải khác ra.
Nhưng mà Xích Viêm lại không biết, lời của hắn đối với Bạch Lạc mà nói, ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Điều duy nhất khiến Bạch Lạc kích động chính là, y cảm thấy chính mình thật sự là một tên ngốc vô dụng!
Xích Viêm ác với mình như vậy!
Mình thế nhưng sẽ không nhẫn tâm giết hắn.
Sao có thể vô dụng như vậy chứ?
Sao có thể không giết được hắn chứ?
Xích Viêm còn nói muốn mình cảm nhận được thống khổ vô cùng vô tận…
Kỳ thực tư vị thống khổ đó, Bạch Lạc sớm đã cảm nhận được rồi!
Bị hắn khi dễ, bị hắn vũ nhục, tất cả mọi thứ hắn toàn bộ đều không tin…
Ngược lại Thẩm Vân Niệm vĩnh viễn là đúng, mình vĩnh viễn là sai!
Còn có gì chưa từng chịu đựng qua?
Thống khổ như vậy, còn thật sự là vô cùng vô tận…
Bạch Lạc nâng mắt, nhìn Xích Viêm một lần cuối cùng, sau đó giương lên khóe miệng.
Trong thanh âm còn mang theo một tia chua xót.
“Lăng trì đến chết à… Vậy quá đáng sợ rồi. Ta không thích, bất quá ngươi muốn khiến ta chết, lại là có thể.
Chỉ là không cần ngươi phí tâm, ta tự mình làm!”
Nói xong, Bạch Lạc cư nhiên từ trên eo rút ra một thanh chủy thủ, sau đó trực tiếp đâm về phía mình.
Xích Viêm lúc trước còn buông những lời tàn nhẫn như vậy với Bạch Lạc.
Nhưng mà khi hắn ý thức được Bạch Lạc sự định làm cái gì, lại bị dọa tới mức trái tim đều muốn ngừng đập….
Nháy mắt, Xích Viêm cư nhiên ngay cả Thẩm Vân Niệm bị rắn độc cắn bị thương đều quên mất.
Hắn không ngừng gọi lớn:
“Bạch Lạc, ngươi dám!”