A Mạn vẫn liều mạng giãy giụa, bàn tay bịt miệng cô cuối cùng cũng không kiên nhẫn mà bỏ ra, tay kia thì lại lập tức vung lại, bốp! Một cái tát đầy hung hăng giáng xuống khuôn mặt của cô, khiến cô choáng váng, khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, gã thanh niên này căn bản không hề có ý thương hương tiếc ngọc nào.
Cái tay vừa rồi bịt miệng cô lại dùng sức nắm lấy tóc cô, da đầu lập tức trở nên cực kỳ đau đớn, mặt A Mạn cũng bị bắt ngửa đầu lên không trung, lại là một cái tát nữa, bên mặt trái đau rát, lập tức sưng lên.
Ngay trong nháy mắt ấy, A Mạn tuyệt vọng thét chói tai một tiếng cuối cùng: “Cứu với…”
Cái miệng lập tức bị một mảnh vải rách bịt kín, chỉ còn lỗ mũi để thở, hy vọng tan biến, thứ chờ đợi cô chính là ác mộng vô tận và đòn tra tấn của gã thợ săn ác quỷ.
***
Đêm vẫn âm u như trước, ngay cả ngôi sao cuối cùng trên bầu trời cũng trốn vào đám mây, không đành lòng nhìn thứ đáng ghê tởm và khốn khổ trong cuộc sống, mưa phùn chậm rãi bay xuống. Hơi nước lạnh lẽo bao trùm cơ thể càng ngày càng lộ ra và những mảnh quần áo bị xé rách của A Mạn, thấm sâu vào cốt tủy của cô, khiến cô không ngừng rùng mình.
Gã thanh niên đẹp trai tận tình bày ra dục vọng nguyên thủy xấu xí nhất của loài người, điên cuồng mà bắt đầu thực hiện hành vi tội ác của mình.
Xa xôi phía chân trời truyền đến tiếng sấm rền ầm ầm, khiến thế giới này trở nên nóng nảy bất an, một tia chớp nhỏ bé yếu ớt lại giống như quỷ dạ xoa mà cắt ngang bầu trời đêm, nhưng không có cách nào thắp sáng tầng mây đông nghịt và mặt đất tràn ngập tội ác…
Nó thậm chí vẫn còn kém ánh sáng mỏng manh có thể mang hy vọng đến cho A Mạn.
Bởi vì chùm ánh sáng này đã chiếu chính xác vào sườn mặt trắng trẻo dữ tợn của gã thanh niên cùng với cô gái nửa thân trần trắng ngần như con thỏ đang kinh hãi.
Lúc này đến lượt gã thanh niên đẹp trai trở nên kinh ngạc khó hiểu.
Chùm ánh sáng này gần như không hề nhúc nhích, một bóng đen trang nghiêm đứng sau ánh sáng, có vẻ vô cùng cao lớn, vững vàng bình thản giống như núi cao vậy. Gã thanh niên nâng tay trái lên che đi ánh sáng kỳ quái này, híp mắt quan sát kẻ đột nhiên xuất hiện giống như quỷ mỵ kia, tất cả động tác tất nhiên ngừng lại, nhưng sự im lặng này lại làm người ta sợ hãi.
“Ai đó?” Gã thanh niên đẹp trai lên tiếng đầu tiên, mặc dù trong giọng nói còn chứa sự run rẩy.
Người đứng sau ánh sáng không nói gì, không thể nghi ngờ rằng điều này lại càng khiến gã sợ hãi, nhưng bóng đen này rõ ràng là hình người, không có khả năng là ma quỷ hay thiên thần hạ phàm.
Gã thanh niên cuối cùng cũng buông tay đang khống chế A Mạn ra, gã đứng lên và đi về phía bóng đen, tuy rằng rất cẩn thận, nhưng vẫn không quá hoang mang, xem ra có lẽ gã là kẻ tái phạm, gã thò tay vào túi quần đằng trước, lấy ra một thứ vũ khí hiếm có.
Đầu óc A Mạn vẫn mơ hồ, tuy rằng cô đã thoát khỏi sự khống chế, nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, một người thình lình xuất hiện tuy rằng cho cô một chút hy vọng, nhưng tất cả vẫn còn chưa rõ ràng, thậm chí cô còn chưa nghe thấy có tiếng người nào tới, cô có ý định chạy trốn trong đầu nhưng lại không có dũng khí chạy trốn.
Sau đó, cô nghe được một tiếng vang khủng khiếp, trong bóng đêm, một ánh lửa mang theo khói thuốc súng xuất hiện, sáng ngời mà trong trẻo, đáng sợ nhất chính là tiếng kêu bén nhọn như muốn xé rách không khí ngay sau đó. Sau ánh sáng ấy, bóng đen lập tức ngã xuống đất, chùm tia sáng xuất hiện như thần bị rơi xuống mặt đất, mà trước khi ánh sáng biến mất, một làn khói nhẹ rõ ràng bốc lên từ trong tay gã thanh niên… gã có súng!
Nơi ánh sáng tắt cuối cùng cũng vang lên một tiếng la mỏng manh nhưng tràn ngập tinh thần trọng nghĩa: “Chạy mau! Chạy mau lên…” A Mạn vô lực ở góc tường cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô liều lĩnh dùng chân trần bắt đầu chạy như điên, hơn nữa còn liều mạng kêu to: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!” Nhà mình chỉ cách mấy trăm mét nữa, nhưng mấy trăm mét này lại xa xôi như cầu Nại Hà vậy, dường như vĩnh viễn không bao giờ đi đến cuối.
Dưới chân vấp phải một vật cứng, cô ngã sấp xuống đất, nhưng giờ khắc này, A Mạn đã không còn để ý đến cơ thể đau đớn nữa, lập tức đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, cô đã nghe được tiếng bước chân càng lúc càng nhanh phía sau, hiển nhiên là gã thanh niên kia lại đuổi theo.
Mình có thể trốn thoát không? Vừa rồi tại sao không trốn chứ? Cô không còn thời gian để hối hận nữa, hai bàn tay ác độc dơ bẩn và có chút quen thuộc kia lại chạm vào da mình, cô hoàn toàn tuyệt vọng, nước mắt chảy xuống khuôn mặt, làm mờ đi tầm mắt, cô lại ngã sấp xuống đất, dường như đã bỏ cuộc.
Cô cảm thấy có một đôi tay tóm chặt lấy mắt cá chân của mình, kéo cô lại.
Bỗng dưng…
Hai ngọn đèn càng sáng ngời hơn bắn về phía này, sau đó là tiếng động cơ gầm rú rất nhỏ của ô tô vang lên.
Chiếc xe vụng về ban nãy xuất hiện trong tầm nhìn của hai người, đèn ô tô cũng được chuyển từ đèn cốt sang đèn pha, hoàn toàn chiếu sáng góc đường âm u này.
Gã thanh niên nổi giận, lại bóp cò súng, lại một viên đạn bay thẳng về phía ô tô, không đánh trúng bất cứ vật thể gì, ô tô đã đỗ lại cách đó không xa, cửa xe mở ra, một bóng đen nhanh như tia chớp vội vàng chạy đến, gã thanh niên còn đang ngây ngẩn, người tới đã dùng đùi phải mạnh mẽ đá bay vũ khí trong tay gã, khiến gã loạng choạng lùi lại mấy bước.
Người tới không hề chần chừ, nghiêng người về phía trước, dùng một chiêu thức cách đấu khá tiêu chuẩn để kẹp chặt cánh tay trái của gã thanh niên, đồng thời quỳ gối đè ngang hõm chân của gã, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, các khớp xương lập tức bị gãy, gã thanh niên lập tức quỳ rạp xuống đất, bả vai của cánh tay trái bị trật khớp, ngay sau đó, một bàn tay khác quàng qua đầu gã, khóa chặt cổ gã lại.
Gã thanh niên bị khống chế, hơi thở dường như dần dần yếu đi, người tới hơi do dự, tay phải thoáng buông lỏng ra một chút, không ngờ gã thanh niên này lại như một con cá chạch mà nghiêng người trượt ra ngoài, nhào lộn một cái, giãy ra khỏi sự khống chế của anh, lập tức chạy trốn nhanh như con thỏ.
Khi người tới định thần lại, gã thanh niên kia đã chạy xa rất nhiều mét, anh lập tức đuổi theo, một trận phá gió xẹt qua bên tai, người tới theo bản năng đỡ được, một con dao ngắn sắc bén rơi vào tay. Bước chân của anh tạm dừng, gã thanh niên đã ngoặt vào một ngã rẽ khác, người tới không truy đuổi nữa, anh muốn xem tình hình của A Mạn trước.
Ô tô lại khởi động, đuổi theo gã thanh niên đang chạy trốn.
Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng nâng Ninh Hiểu Mạn đang vô lực dưới mặt đất dậy, lúc này, sắc mặt Ninh Hiểu Mạn tái nhợt, hai mắt lại trợn tròn nhìn anh chằm chằm, anh nhanh chóng dịu dàng hỏi: “Cô không sao chứ?… Cô đừng sợ, kẻ bắt cóc đã chạy mất rồi, yên tâm, tôi là cảnh sát.”
A Mạn cuối cùng cũng không run rẩy nữa, hai chữ cảnh sát này giống như viên thuốc cứu hộ hiệu quả siêu tốc vậy, khiến cô hoàn toàn khôi phục lại, dùng hai tay suy yếu túm chặt lấy cánh tay cường tráng của Vạn Vĩnh Khôn, ánh mắt lộ ra cảm xúc mừng rỡ như điên, nhưng nước mắt vẫn ào ào chảy xuống.
Vạn Vĩnh Khôn cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô, cô gái mảnh mai này thật sự khiến anh cực kỳ đau lòng, máu nóng trong người không ngừng sôi trào, anh cũng gắt gao ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy, muốn cho cô một ít an ủi.
Một lúc lâu sau, A Mạn mới phát ra âm thanh giống như mèo kêu vậy: “Cám ơn anh.” Chàng trai khôi ngô mà thân thiết này khiến trong lòng cô cảm thấy kiên cường, nhưng cô vẫn chưa nhận ra Vạn Vĩnh Khôn, thứ nhất là trời rất tối, thứ hai là cô vốn không ấn tượng gì về người này.
“Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, nhà cô ở đâu?” Vạn Vĩnh Khôn bình tĩnh nói.
Lúc này, chiếc xe tập lái vừa rồi đuổi theo đã quay lại và đỗ ở bên cạnh bọn họ, huấn luyện viên Hàn của trường đào tạo lái xe mở cửa đi xuống, ông ấy nhìn hai người.
“Đằng kia còn có một người nữa…” A Mạn suy yếu mà chỉ về phía bóng đen vừa rồi đã ngã xuống đất, cô nhớ lại, người thần bí ấy bị trúng đạn, vẫn đang nằm bất động ở đó.
Vạn Vĩnh Khôn gật đầu nói: “Cô lên xe trước đi… Làm phiền thầy chăm sóc cho cô gái này trước nhé.” Huấn luyện viên Hàn gật đầu, đi đến gần và đỡ A Mạn lên xe.
Nương ngọn đèn ô tô, Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng phát hiện ra người đang nằm dưới mặt đất.
Anh nhẹ nhàng lật người này lại, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Ủa, sao lại là anh ta?