“Linh Linh, anh xin lỗi, anh xin lỗi.”
Anh ấy cứ ôm cô rồi nói xin lỗi mãi như vậy. Cô vỗ về lưng anh, dỗ dành:
“Gần hai năm qua anh đã làm đủ nhiều rồi, Vũ. Lúc ấy là em cam tâm tình nguyện, không phải là lỗi của anh.”
“Hơn nữa, Vũ, em xin lỗi. Em rút lại lời nói lúc trước, chúng ta đừng chia tay có được không?”
Tiếng nấc của anh chợt khựng lại, anh tóm lấy vai cô, sốt sắng:
“Thật sao? Em… em thực sự không giận nữa?”
Cô “Ừm” một tiếng, cười tươi roi rói hôn lên má anh, rồi còn tinh nghịch hôn mấy cái lên môi anh nữa.
“Á”
Diệp Vũ bất ngờ bế thốc cô lên mang cô vào nhà, nhẹ nhàng đặt cô xuống sô pha. Anh cúi xuống hôn cô, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, nụ hôn như trút hết nỗi nhớ và sự kìm nén của anh suốt hai năm.
Từ ngày cô tỉnh lại, tuy chăm sóc cho cô từng li từng tí nhưng anh chưa bao giờ dám làm gì thân mật với cô. Nụ hôn vừa rồi của cô chính là lần thân mật đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
Thiện Vũ Linh bị anh hôn đến ngạt thở, đôi tay nhỏ khẽ đẩy ngực anh. Diệp Vũ biết, tuy không rời môi cô nhưng đã nhẹ nhàng chậm rãi hơn, để chừa không gian cho cô thở.
Đồ tham lam này!
Hai người cứ như vậy đến khi môi đều đã sưng lên, cô không chịu nổi nữa liền đẩy anh ra thở hổn hển.
Diệp Vũ bế cô gái mềm như cọng bún về phòng, vừa đặt cô xuống giường, đôi môi anh lại áp lên, triền miên day dứt. Cuối cùng, trong căn phòng nhỏ im ắng chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
“Vũ, anh ngủ chưa?”
“Anh chưa.”
“Anh có muốn nghe kể chuyện không?”
Anh ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, khẽ vuốt mái tóc mềm mềm thơm thơm, ý nói đã sẵn sàng lắng nghe.
Cô cất tiếng, giọng nói chậm rãi thỏ thẻ:
“Có một cô gái nhỏ bị bệnh tim, lại là trẻ mồ côi. Một ngày, cô ấy bị tai nạn giao thông mà qua đời, sau đó liền xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, trở thành nữ phụ phản diện trong đó. Cô ấy đã định tránh xa nam nữ chính để sống cuộc sống thật bình yên, nhưng cuối cùng định mệnh vẫn đưa cô ấy đến với nam chính.”
“Sau đó nữ chính trở về, cô ấy đã rất sợ, sợ rằng nam chính sẽ chia tay, sợ rằng bản thân sẽ trở thành người xấu xa như nữ phụ ban đầu.”
“Sau một năm kiên trì, cô ấy thấy nam chính đi cùng nữ chính về nhà, cả đêm cũng không ra. Cô ấy nhớ lại được cốt truyện, rằng đó là… đó là…”
Cô gái nhỏ thổn thức trong lòng anh, anh đau xót ôm lấy cô, tim như có từng cây kim xuyên qua, đau nhói.
“Đó là đêm đầu tiên của nam nữ chính. Cuối cùng, cô ấy bỏ cuộc, đòi chia tay với nam chính trước.”
Một câu chuyện xuyên sách hoang đường, thế nhưng anh đều hiểu. Giờ thì anh đã biết tại sao anh lại cứu Minh Yên thay vì cứu cô, cũng đã hiểu vì sao hình bóng cô thường xuyên bị tẩy đi trong tâm trí anh, lại càng hiểu vì sao cô vẫn luôn nghi ngờ tình yêu anh dành cho cô.
Anh cất tiếng hỏi:
“Vậy cuối cùng, nữ phụ đó có còn yêu nam chính không?”
Chui rúc trong lồng ngực anh, ôm lấy eo anh thật chặt, cô mèo nhỏ thốt lên một tiếng:
“Yêu.”
Chỉ một chữ thôi cũng đã đủ nói lên tất cả. Hai người ôm lấy nhau, yên lặng cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim đập trong lồng ngực nhau mà không nói gì thêm.
Một lúc sau, chất giọng trầm ấm của anh vang lên bên tai:
“Em biết không? Nam chính nhờ anh nói với em rằng anh ta không hề có quan hệ gì mờ ám với nữ chính, ngay cả cái đêm lỡ hẹn ấy cũng không hề. Anh ta đưa cô ấy về nhà xong thì bỗng dưng mất điện, anh ta muốn giúp sửa nhưng không được, cuối cùng là đi về.”
“Với cả nam chính nói lúc bị bỏng anh ta rõ ràng là muốn bảo vệ nữ phụ nhưng không hiểu sao tay chân không điều khiển nổi, cuối cùng lại thành ra kéo nữ chính.”
“Hơn nữa, lúc không ở bên cạnh nữ phụ, anh ta bất tri bất giác sẽ quên đi sự tồn tại của cô ấy. Anh ta sợ đến nỗi mỗi ngày đều viết nhật ký, mỗi giờ đều đặt chuông báo nhắc anh ta về cô ấy, khắc tên cô ấy lên tay mình. Như vậy thì anh ta sẽ không bao giờ quên cô ấy nữa.”
Cô nghe đều hiểu, tất cả đều hiểu hết. Có lẽ là những tình tiết trong tiểu thuyết mà bản thân cô không nhớ rõ đã ràng buộc hành động và tâm trí của anh, nhưng anh vẫn luôn cố gắng để ghi nhớ cô trong đầu, trong tim, khắc tên cô lên cả thân thể mình.
Nước mắt lan tràn trên ngực anh, cô ôm cánh tay xăm ba chữ Thiện Vũ Linh lên hôn lấy, nghẹn ngào:
“Nữ phụ nhờ em nói cô ấy rất yêu anh.”
“Nam chính nhờ anh nói anh ta cũng rất yêu em.”
Nụ cười hạnh phúc nở trên nước mắt, hai người cứ như vậy ôm nhau hết cả đêm.