“Chúng ta sẽ tận lực khống chế quy mô xung đột, cũng sẽ tận lực tránh liên luỵ tới nhân loại xung quanh. Hành động lần này sẽ có một vị Trưởng lão chủ trì, nếu như phát hiện có điều gì không ổn, Trưởng lão sẽ tự mình ra tay.” Hổ Diện Nhân trầm giọng nói.
Vương Duyên Phong gật gật đầu, rồi nhìn về phía Đường Tam.
Đường Tam cũng gật gật đầu, nói: “Ta không có vấn đề.”
Hổ Diện Nhân nói: “Tốt lắm, ta hiện tại sẽ đem kế hoạch nói rõ cho các ngươi. Vương huynh, chuyện này trừ ngươi và Đường Tam, đừng cho bất luận kẻ nào biết, kể cả lão bà của ngươi. Cái này đối va an toàn sau này của các ngươi rất trọng yếu. Ngươi hẳn là hiểu rõ ý của ta.”
“Được, ta hiểu rồi.”
Hổ Diện Nhân từ trong lòng lấy ra một thuộc da, mở ra một tấm bản đồ, trên bản đồ rõ ràng là trấn Phong Lang cùng địa hình xung quanh.
Hổ Diện Nhân nhìn về phía Đường Tam, hỏi: “Ngươi xem có hiểu không?”
Đường Tam cúi đầu nhìn, sau đó chỉ vào vị trí trung tâm, nói: “Đây là trấn chúng ta?”
“Không sai. Nơi này là trấn Phong Lang, bên này là đường đi thông đến thành Gia Lý, đây là trấn Phong Lang, kia là chỗ của Ngũ giai Phong Lang lãnh chủ, còn chỗ này là vị Lục giai Đại Tế Ti. Một khi Thiểm Báo đột kích, bọn họ nhất định đều ra tay, đến lúc đó tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn đi.”
“Chúng ta tính toán sơ bộ, sẽ dẫn Thiểm Báo khởi xướng tấn công từ hướng này, bên này cũng là nơi chủ yếu phát sinh xung đột. Vương huynh, ngày đó ngươi nhất định phải tập hợp tất cả phụ thuộc, không cho bọn họ ra ngoài, để tránh bị ngộ thương. Sau khi bên kia bắt đầu chiến đấu, nhất định sẽ phát sinh cảnh báo. Đường Tam, sau khi cảnh báo xuất hiện, ngươi bắt đầu đếm thầm trong lòng, giống như ta nhanh chóng nói, một, hai, ba, bốn, một mực đếm đến ba trăm. Sau đó ngươi rời khỏi phòng, hướng về phía sau thôn, chạy theo hướng này. Vì phối hợp với ngươi, chúng ta sẽ giúp Thiểm Báo tộc đánh vào một bộ phận trấn Phong Lang, gây ra hỗn loạn.”
“Vương huynh ngươi nhớ, lúc đó ngươi không nên ra tay, bảo hộ các phụ thuộc khác thật tốt. Nếu có Thiểm Báo đến phụ cận các ngươi, các ngươi có thể tranh đấu một lát. Gặp được phụ thuộc Thiểm Báo tộc xin không hạ sát thủ, trong đó có người của chúng ta.”
“Đường Tam, ngươi nhất định phải nhớ rõ vị trí trên bản đồ, chúng ta sẽ gặp ngươi ở địa phương này. Ta sẽ tự mình đợi ngươi ở đó, sau đó đưa ngươi về thành Gia Lý. Sau khi chiến đấu chấm dứt, ngươi nói đã trông thấy một đầu Thiểm Báo bắt Đường Tam đi. Ngươi có thể khóc lóc kể lể với Phong Lang lãnh chủ, như vậy kế hoạch của chúng ta coi như là hoàn thành.”
Sau đó, Hổ Diện Nhân đem toàn bộ kế hoạch nói lại ba lượt, kể cả từng địa điểm, từng thời gian, đều cùng Đường Tam và Vương Duyên Phong xác định lại, hơn nữa còn để bọn họ thuật lại, cũng đảm bảo bọn họ thật sự nhớ rõ ràng.
“Kế hoạch là như vậy. Chúng ta sơ bộ an bài ba ngày sau triển khai hành động, hai ngày sau ta sẽ quay lại xác nhận thời gian cuối cùng. Đường Tam, nhớ kì lúc đó ngươi cái gì cũng không cần mang, chỉ lén lút chạy là được rồi. Thời gian không được sai, bởi vì chúng ta muốn có sụ chênh lệch thời gian. Nếu ngươi đến chậm, thật sự gặp được Thiểm Báo tộc thì rất khó có thể đi được, kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại. Ngươi hiểu rõ ý ta không?”
Đường Tam gật gật đầu: “Ta hiểu rõ.”
Hổ Diện Nhân lúc này mới hài lòng nói: “Tốt, vậy hôm nay cứ như vậy đã, hai ngày sau ta lại đến.”
Tiễn Hổ Diện Nhân, Vương Duyên Phong nhìn Đường Tam, ánh mắt có chút phức tạp: “Không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến rồi.”
Đường Tam đã trầm mặc, kì thật hắn thấy, Cứu Thục vì mang một tiểu nô ɭệ như mình đi mà chuẩn bị nửa tháng đã là rất dài rồi, tuyệt đối không thể nói là nhanh. May mắn bọn họ coi như an bài chu đáo chặt chẽ.
Vương Duyên Phong nhìn Đường Tam không nói lời nào, đi đến ôm bờ vai hắn, dungf sức mà ôm, nói: “Đi thôi, ngươi hẳn là nên qua bên đó. Với thiên phú của ngươi, nguoi hẳn là nên vì nhân loại làm chút chuyện. Nếu như không cách nào giải quyết nguy hiểm, ngươi hãy nghĩ biện pháp trở về. Dù là không có thân phận hợp pháp, ở chỗ này lão sư cũng có thể bảo vệ ngươi. Nơi này vinhc viễn là nhà của ngươi.”
“Lão sư, ta sẽ trở lại.” Đường Tam nghiêm túc nói.
Vương Duyên Phong nói: “Nếu như bên kia thật sự rất tốt, về sau hãy tìm cơ hội đem mấy người bọn họ cũng mang đi.”
“Được.” Đường Tam đương nhiên biết Vương Duyên Phong nói “bọn họ” là ai.
Vương Duyên Phong hít sâu một hơi, nói: “Có lẽ ta thật sự phải làm chút gì đó, không bằng từ lần này bắt đầu đi. Chỉ cần Cứu Thục có thể thuận lợi đem ngươi đi, ta sẽ đồng ý gia nhập Cứu Thục, ở chỗ này làm một con mắt cho bọn họ.”
Đường Tam trong lòng ấm áp. Trong lòng hắn, Vương Duyên Phong cho tới bây giờ đều không phải là người nhu nhược, hắn chỉ là vì thủ hộ tộc nhân ở đây mà dùng hết khả năng của mình, cái này so với người lỗ mãng lao ra chịu chết hay người hiếu thắng đáng quý hơn nhiều.