Kỷ Nhiễm nói thẳng: “Bà ta mới mang thai đã lợi dụng đứa con trong bụng mình để Giang Nghệ về nhà ở, chỉ cần chút bản lĩnh tâm cơ này con đã phải thật sự bội phục kêu bà ta một tiếng dì Giang.”
Giọng thiếu nữ trong veo nhưng lạnh lùng, trên mặt trào phúng.
Người như Kỷ Khánh Lễ luôn thích người khác phải nghe theo ông không thể nghịch lại ý ông. Trước kia Kỷ Nhiễm còn bằng lòng diễn trò với ông, diễn tiết mục cha từ con hiếu, nhưng lần này cô đã chán ghét rồi.
Nếu đã ra tay với Giang Nghệ vậy cũng không cần làm ra vẻ với Giang Lợi Khởi.
Kỷ Khánh Lễ nhìn cô như không thể nào tin nổi, giật mình nói: “Nhiễm Nhiễm, sao con có thể nghĩ vậy được, con học những lời này từ ai thế hả?”
“Ba cho rằng mẹ con dạy con à?” Kỷ Nhiễm bị lời ông nói chọc cười.
Sau khi Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ ly hôn, đã không thèm nói câu nào về ông, hoàn toàn không hề quan tâm tới chuyện liên quan với ông.
Ba cô đúng tự mình đa tình.
Kỷ Nhiễm thản nhiên nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chẳng lẽ ba không thấy biểu hiện vừa rồi của Giang Nghệ à? Vừa thấy mọi người tới phản ứng đầu tiên là trả đũa lại.”
Kỷ Khánh Lễ bị lời cô nói làm cho á khẩu không trả lời được.
Ông cũng tuyệt đối không ngờ tới người trả đũa chân chính, chính là cô gái nhỏ trước mặt này.
Kỷ Khánh Lễ hạ giọng: “Nhiễm Nhiễm, về sau Giang Nghệ sẽ không ở nhà nữa. Chờ sau khi nó thi đại học ba sẽ thu xếp cho nó ra nước ngoài.”
Đẩy đi chỗ rất xa, mắt không thấy tim không phiền.
“Đây là chuyện của ba, dù sao ba cũng bằng lòng nuôi con thay người khác.”
Kỷ Khánh Lễ bị nói một câu nghẹn lại không nói gì được nữa.
11 giờ, Giang Lợi Khởi bưng đồ ăn vào phòng Giang Nghệ. Vốn dĩ Giang Nghệ đang nằm trên giường thấy bà ta vào lập tức ngồi dậy.
Cô ta tha thiết nhìn Giang Lợi Khởi, bộ dạng muốn khóc nhưng không dám khóc.
“Mẹ, thật sự con không cố ý đẩy mẹ đâu.” Trước Giang Nghệ một bụng uất ức nhưng khi một mình cô ta nằm trên giường lại càng nghĩ càng sợ, cô ta sợ Giang Lợi Khởi cũng ghét cô ta không cần cô ta nữa.
Nếu thật sự như vậy thì cô ta hoàn toàn một thân một mình.
Giang Lợi Khởi thấy bộ dáng hốt hoảng lo sợ này, vốn dĩ trong lòng còn muốn dạy dỗ cô ta một chút nhưng thấy cô ta sợ hãi như vậy lại đau lòng không thôi.
Bà ta khẽ nói: “Bây giờ con biết sợ rồi à?”
Giọng Giang Nghệ khàn khàn: “Lúc đó do con tức quá, không phải con muốn hại mẹ đâu.”
Giang Lợi Khởi để đồ ăn lên bàn, nói: “Buối tối con không ăn gì rồi giờ ăn chút đi.”
“Con không đói bụng.” Câu này Giang Nghệ nói thật, cả tối nay cô ta đều lo lắng sợ hãi nên không cảm thấy đói bụng chút nào.
Giang Lợi Khởi nhìn cô ta chằm chằm, hơi bất đắc dĩ nói: “Lần này cũng coi như cho con một bài học kinh nghiệm.”
Bà ta tự cảm thấy bản thân mình cũng thông minh thấu hiểu bằng không tuổi như bà ta cũng không thể gả vào nhà giàu được, dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đang chờ đó.
Ai ngờ đứa con gái này của bà ta chỉ biết đấu đá bữa bãi, không phân biệt được mức độ nặng nhẹ.
Giang Nghệ khẽ nức nở, tủi thân nói: “Mẹ, thực sự con không đập đồ đạc trong phòng nó, chính nó đập, nó hãm hại con.”
Cô ta nói như vậy càng khiến Giang Lợi Khởi thở dài.
Giang Lợi Khởi hỏi: “Vậy con tới phòng nó làm gì?”
Giang Nghệ cứng người.
Giang Lợi Khởi nói: “Con cảm thấy do Kỷ Nhiễm đuổi con ra khỏi nhà không cho con về ở nên con muốn tính sổ với nó, cho dù xả giận một hơi cũng được.”
Những lời bà ta nói cũng chính là suy nghĩ của Giang Nghệ.
Đúng là cô ta cảm thấy Kỷ Nhiễm thật quá đáng, không chịu chấp nhận cô ta, cô ta không muốn để yên như vậy muốn làm cho Kỷ Nhiễm xui xẻo.
Giang Lợi Khởi tiếp tục nói: “Lần này do con chủ động khiêu khích nó, cũng do con đặt cơ hội hãm hại bản thân con vào trong tay Kỷ Nhiễm. Mặc dù mẹ không muốn nói lời này nhưng thực sự Kỷ Nhiễm thông minh hơn con nhiều.”
Đặt hai đứa ở chung một chỗ, dễ dàng so sánh nhất.
Nếu không phải Kỷ Nhiễm là con gái Bùi Uyển chỉ sợ Giang Lợi Khởi sẽ không nhịn được mà thích cô gái như vậy, khuôn mặt thanh thuần ngọt ngào, thành tích học tập thì không cần phải nói tới, ngay cả đầu óc cũng thông minh như vậy.
Giang Lợi Khởi tin lời Giang Nghệ nói, tất cả những thứ trong phòng đều do Kỷ Nhiễm làm. Nhưng mà Kỷ Khánh Lễ lại thấy Giang Nghệ ở trong phòng Kỷ Nhiễm nên theo bản năng sẽ nhận định do Giang Nghệ tới gây phiền phức rồi muốn hả giận nên ném đồ đạc.
Nếu lúc bình thường Giang Lợi Khởi khen Kỷ Nhiễm hạ thấp cô ta thì khẳng định Giang Nghệ sẽ nổi điên lên.
Nhưng bây giờ cô ta không nói gì chỉ im lặng nghe.
“Do mẹ quá sốt ruột.” Giang Lợi Khởi thở dài, quả thật bà ta không nên vừa mang thai đã muốn đón Giang Nghệ về, đúng kiểu lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài đều nhìn thấy.
“Tiểu Nghệ, không phải mẹ không muốn sống cùng con nhưng tình hình hiện tại không phải do chúng ta quyết định. Con yên tâm, chỉ cần có cơ hội nhất định mẹ sẽ đón con về. Con không cần cảm thấy tủi thân, nghĩ lại những bạn học ở ký túc xá đi, có phải có vài người cả một tháng cũng không thấy cha mẹ một lần không.”
Chuyện tới nước này Giang Lợi Khởi cũng chỉ có thể nhanh chóng đưa ra quyết định.
May mà bây giờ Giang Nghệ cũng biết tình thế cấp bách nên không còn ầm ĩ nữa.
*
Thứ hai đến trường, thời tiết lại lạnh hơn vài độ. Buổi sáng lúc Kỷ Nhiễm ra khỏi nhà dì Triệu tìm cho cô một cái khăn quàng cổ và một đôi bao tay.
Mặt cô rất nhỏ, bị khăn quàng cổ quấn quanh nên nhìn đôi má lại càng tinh tế xinh đẹp hơn.
Lúc ngồi trên xe bus mấy bạn nam học sinh trung học đều nhìn về phía cô.
Tới cửa trường học cũng không thấy nhiều học sinh, thời tiết ngày càng lạnh nên học sinh đi học trễ ngày càng nhiều, làm cho chủ nhiệm tức giận đến mức tự mình đứng cửa bắt mấy ngày liền.
Kỷ Nhiễm kéo khăn quàng xuống một chút rồi thở ra một hơi sương trắng.
Trong phòng học lớp A8, học sinh ở ký túc xá đến lớp rất sớm. Có người còn lén lút ngồi tại chỗ ăn bánh mì, sau khi Kỷ Nhiễm ngồi xuống liền để ba lô vào hộc bàn rồi quay qua nhìn chỗ bên cạnh.
Rõ ràng người còn chưa tới nhưng trong lòng lại vui vẻ khó nói thành lời.
Dường như chỉ cần nghĩ tới người ngồi bên cạnh là cậu thì sẽ rất vui vẻ.
Kỷ Nhiễm ngẩn người nhìn qua bên cạnh rồi đột nhiên có tiếng gõ lên mặt bàn làm quấy rầy đến cô, cô quay đầu lại thấy Thẩm Chấp đeo ba lô ở một bên vai đang lười nhác đứng chỗ lối đi nhỏ bên cạnh.
Cô ngớ ra, thật sự không ngờ người này tới trường sớm như vậy.
Phải biết rằng vị đại lão này bình thường lúc đi học đều thuộc kiểu tuyệt đối không sớm một giây nhưng cũng sẽ không trễ một giây, bây giờ học sinh còn chưa tới nửa lớp.
“Sao anh tới sớm thế?” Kỷ Nhiễm tránh để cậu đi qua.
Thẩm Chấp để ba lô lên bàn xong quay đầu đánh giá cô, nhìn lên nhìn xuống, cuối cùng cậu hơi nhướng mày, hỏi: “Vừa rồi em đang nhìn gì thế?”
Kỷ Nhiễm cười: “Tùy tiện nhìn cũng phải báo cáo với anh à?”
“Tùy tiện nhìn…” Thẩm Chấp khẽ đọc lại mấy chữ này.
Rồi cậu nói: “Thật sự không phải đang nghĩ đến anh hả?”
Cho dù Kỷ Nhiễm kìm nén lại nhưng lỗ tai vẫn hơi đỏ lên, cô mấp máy miệng rồi không thèm quan tâm đến cậu nữa mà lấy sách tiếng Anh đặt lên trên bàn.
Mặc dù Kỷ Nhiễm không trả lời nhưng Thẩm Chấp vẫn tựa lưng lên ghế im lặng mỉm cười.
Nói ra thì hôm qua lúc cậu về nhà luôn rơi vào trạng thái cái gì cũng không muốn làm, bởi vì một mình cậu ngồi ở nhà suy nghĩ trong đầu tất cả đều liên quan tới cô.
Cô ngồi trên vòng quay khổng lồ nói với cậu, Thẩm Chấp cậu có thể chờ tớ không.
Câu này giống như ấn nút lập đi lập lại vậy, luôn vang vọng trong đầu cậu.
Cậu có thể.
Cô sẽ không biết được cậu có bao nhiêu kiên nhẫn với cô, dài đến cả đời.
Cho dù bây giờ cậu mới 17 tuổi nhưng với cậu mà nói, cậu có thể khẳng định cả đời mình như thế.
Dần dần trong lớp vang lên tiếng đọc sách, có người đọc từ đơn tiếng Anh cũng có người ngâm nga tác phẩm văn cổ giáo viên cho trước.
Kỷ Nhiễm đang xem bài văn tiếng Anh trước mặt thì bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp của thiếu niên.
“Anh cứ nhớ em mãi…”