Lê Tranh lấy ra một cái quạt điện cầm tay để quạt mát, cô chuyển chủ đề: “Chị và người đại diện của Hướng Thư là bạn bè hay là họ hàng?”
Trưởng phòng sửng sốt, nói dối theo bản năng: “Quan hệ công việc.”
Người đại diện là bạn học hồi cấp ba của cô ấy, cũng là một trong những người bạn có quan hệ tốt nhất.
Lúc trước Lê Tranh chấm điểm cho Hướng Thư thấp nhất, cô ấy đã từng nói với bạn mình.
Lê Tranh lười phải tiếp tục vạch trần, chỉ nói những gì mà mình muốn nói: “Em không quan tâm mấy chị có quan hệ gì, nhưng chắc chắn chị biết em và người đại diện của Hướng Thư có mâu thuẫn.”
Trưởng phòng lắc lắc đầu bất đắc dĩ, ý kia chính là đã muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.
Lê Tranh: “Trước đây, khi người đại diện của Hướng Thư bỏ tiền thuê thuỷ quân* hắt nước bẩn lên mẹ nuôi của cô gái đi xe điện, em làm sáng tỏ giúp mẹ nuôi của cô ấy, khiến số tiền do chị ta bỏ ra trở thành ném đá trên sông, chắc chắn chị ta ghi hận trong lòng. Sau đó em để sự việc dị ứng với đồ trang điểm lộ ra ngoài ánh sáng, Hướng Thư làm người phát ngôn bị liên lụy, chị ta càng nhìn em không vừa mắt.”
*thủy quân: “Thủy quân” trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).
Cô dừng chân lại, nóng đến không chịu nổi, một bước cũng không muốn đi.
“Chị ta không dám quan minh tìm em gây phiền phức, liền đặt ý đồ lên công việc của em, muốn nhìn thấy em nén giận đi bưng trà đổ nước cho Hướng Thư.” Lê Tranh gằn từng chữ một: “Không có cửa đâu.”
Trưởng phòng không ngờ rằng Lê Tranh có tâm tư kín đáo như vậy: “Tiểu Lê à, em suy nghĩ nhiều rồi, cũng không thể quá trách em, trời nóng quá, quả thật không muốn đi xa như vậy để lấy nước lạnh. Đừng nóng giận, hôm nay dễ dàng bực tức.”
Lê Tranh cười nhạt: “Thật đúng là bực tức, vậy làm phiền trưởng phòng lấy nhiều thêm mấy chai, em cũng muốn nước soda, có đường.”
Trưởng phòng thay đổi sắc mặt, mặc dù cô ấy không ưa Lê Tranh nhưng một ngày Lê Tranh chưa chia tay với Cận Phong thì cô ấy liền không thể vạch mặt với Lê Tranh, không cần thiết.
Lê Tranh dùng chiếc quạt điện cầm tay quạt vào mắt mình: “Người bạn người đại diện của chị nói xấu em không ít ở trước mặt chị nhỉ, chị ta là người thích châm ngòi ly gián như vậy, em cũng học chị ta một lần.”
Trưởng phòng chớp chớp mắt, không biết Lê Tranh có ý gì.
Lê Tranh: “Xem ra chị chỉ biết em là tình nhân nhỏ của nhị thế tổ*, sao thế, người bạn người đại diện của chị không nói cho chị biết, em còn có một thân phận khác à? Cháu gái của Tưởng Thành Duật, thân.”
*Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.
Cô không nhìn xem trưởng phòng có vẻ mặt gì, xoay người đi về bãi đỗ xe.
Khi trưởng phòng lấy lại tinh thần, xe việt dã màu đen đã hất tung bụi mà đi.
– –
Lê Tranh quay lại nội thành, đã sắp hai giờ chiều.
Giang Tiểu Nam đã từng trở về một lần, phòng khách và phòng bếp đều là đặc sản quê mà ba mẹ cô ấy mang lên, Giang Tiểu Nam còn để lại lời nhắn cho cô, bảo cô muốn ăn cái gì thì bóc cái đó.
Lê Tranh không biết cái gì ăn ngon, chọn một cái tên dễ nghe rồi bóc ra.
Đang gặm đồ ăn vặt, Lê Tân Hòa gửi tin nhắn nói với cô, buổi tối không đi dạo phố nữa, đến nhà ông nội ăn cơm, Phó Thành Lẫm cũng đến đó.
Nhìn thấy cái tên Phó Thành Lẫm, Lê Tranh không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi, cô liên tục hít hà mấy hơi.
【Tại sao Phó Thành Lẫm muốn đến nhà ông nội ăn cơm ạ?】
Lê Tân Hòa: 【Qua lại bình thường thôi, không phải trước đây cũng thường xuyên đi à?】
Lê Tranh không nhớ ra được trước kia khi Phó Thành Lẫm đến nhà ông nội, cô có tậm trạng gì, lúc ấy không có tình yêu nam nữ, anh có đi hay là không, cô cũng không có chờ mong và mất mát.
Lê Tân Hòa: 【Mấy giờ con đến? Mẹ chuẩn bị cho con một cái thẻ, cho con làm quỹ yêu đương.】
Lê Tranh rối rắm trong chớp mắt, từ chối dụ hoặc: 【Con không về đâu, con muốn đi xem phim với Cận Phong.】
Lê Tân Hòa: 【 Vậy không làm phiền các con xem phim nữa. 】
Hóa ra cái tên Cận Phong, có thể sử dụng tốt như vậy.
Lê Tranh ăn đồ ăn vặt đặc sản, nhưng giống như nhai sáp.
Tính cả ngày hôm nay, cô đã không gặp Phó Thành Lẫm được mười chín ngày rồi.
Lại nhịn một chút, có lẽ nỗi nhớ sẽ từ từ phai nhạt đi.
Thất thần tới mười phút.
Lê Tranh hỏi Cận Phong: 【Anh đang làm gì vậy?】
Cận Phong gửi lời mời nói chuyện video, Lê Tranh ấn mở, bên kia có chút ồn ào, giống như đang ở trong một quán nhỏ, Cận Phong ngồi trước cái bàn, gia vị được đặt trên mỗi cái bàn.
“Anh ở đâu vậy?”
Cận Phong: “Quán lẩu đường phố. Anh tăng ca đến bây giờ, đi tới đây tìm đồ ăn.”
“……”
Cận Phong đang ăn trái cây, bây giờ là ba giờ chiều, không có quá nhiều khách hàng trong quán: “Em không đi trung tâm sát hạch à?”
Lê Tranh: “Em về rồi.”
Đoạn nhạc đệm ở trung tâm sát hạch, cô không kể với anh.
Cận Phong điều chỉnh góc độ của điện thoại, có một hình bóng quen thuộc lại xuất hiện trên màn ảnh, Hà Dập.
Hà Dập đeo tạp dề, đang lau bàn.
“Thầy Hà là sao vậy?”
Cận Phong ăn xong một miếng dưa hấu, lấy giấy lau miệng: “Đây là cửa hàng lẩu cay do chú Hà, ba của Hà Dập mở, buôn bán rất tốt, Hà Dập được nghỉ thì sẽ tới giúp đỡ.”
Anh ta hỏi: “Em muốn đến đây không? Nếu em muốn đến, anh chờ em cùng ăn. Anh cũng vừa mới đến chưa được mấy phút.”
Thế mà Lê Tranh cũng không biết nhà Hà Dập còn có một quán bán đồ ăn, cô thu dọn đồ ăn vặt lại: “Anh gửi địa chỉ cho em đi.”
Cận Phong: “Trên đường vành đai số bốn phía đông, chắc em chưa từng đến, đi taxi sẽ nhanh hơn em tự lái, buổi tối anh đưa em về.”
Kết thúc điện thoại, Cận Phong đi ra phía sau khu vực làm việc, bảo chú Hà đợi chút nữa hãy nấu, nói Lê Tranh muốn tới đây.
Chú Hà biết Lê Tranh, thường xuyên nghe con trai nhắc tới, là một thực tập sinh nhỏ mà con trai hướng dẫn.
Hà Dập đi vào, đi tới bồn rửa bên cạnh giặt giẻ lau: “Không phải hôm nay Lê Tranh tăng ca à?”
“Đã về rồi.” Cận Phong đứng trong khu vực làm việc vướng víu, trong cửa hàng thuê hai người phục vụ tới giúp đỡ, đang chuẩn bị đồ ăn, không gian của khu vực làm việc không lớn, anh ta cầm một miếng dưa hấu đi ra ngoài ăn.
Chỉ có một đôi tình nhân trẻ bên cạnh chiếc máy lạnh trong cửa hàng, đang sớm ăn xong, đang ngồi ở kia uống nước có ga, từng người chơi game.
Cận Phong ăn dưa, quan sát cách trang trí trong cửa hàng.
Diện tích không lớn, bên ngoài là khu vực ăn uống, đằng sau là khu vực làm việc, ngăn cách bằng cửa kính trong suốt, ngồi ở bên ngoài có thể nhìn rõ hết thảy trong khu vực làm việc, bên trong sạch sẽ ngăn nắp.
Khu vực ăn uống được trang trí rất có phong cách, trên tường treo không ít cây xanh, sàn nhà và bàn đều là màu xám đậm, có vẻ không chật chội như vậy.
Lúc trước anh ta không biết Hà Dập ở đây, không cố ý liên lạc.
Tối hôm qua muốn ăn lẩu cay, nhưng Lê Tranh không ăn, nói ăn muộn như vậy sẽ bị béo, hôm nay anh nhớ mãi không quên, một đường chạy thẳng đến chỗ này.
Gần một tiếng sau, Lê Tranh mới đến, trên đường đi bị tắc đường khủng khiếp.
Hà Dập còn đang bận việc, bỏ thêm đồ ăn vào quầy ướp lạnh cho đầy.
Sau khi chào hỏi, Lê Tranh cũng muốn đi giúp đỡ.
Hà Dập xua xua tay: “Không cần, làm sắp xong rồi, em ăn trước đi, chờ lát nữa sẽ đông người.”
“Chú Hà, vị cay ngọt, có phải rất cay không ạ?”
“Nếu cháu không dám ăn cay, chú sẽ làm cho cháu ngọt hơn một chút.”
Cận Phong đứng ở bên tủ lạnh: “Em ăn cái gì anh lấy cho em. Khuyên em nên nếm thử món bò viên đặc biệt, bên kia anh đã có không ít.”
Chú Hà tiếp lời nói: “Ừ, có thể lấy nhiều một chút, đó là quán bọn chú tự mình làm, bên ngoài không mua được đâu, từ nhỏ Hà Dập đã thích ăn rồi.”
Hà Dập yên lặng bỏ thêm đồ ăn, không lên tiếng.
Đây là chuyên môn của mẹ, sau đó mẹ đi rồi, ba mới học làm.
Mười năm, hương vị càng ngày càng giống.
Sức ăn của Lê Tranh không lớn, mấy cục bò viên, lại thêm chút thức ăn chay cũng đủ rồi.
Cô và Cận Phong tìm một cái bàn dựa gần tường, Cận Phong cầm một chai nước có ga: “Đây là nước có ga vị quýt mà anh thích uống nhất khi còn nhỏ, bây giờ chỉ có bán ở các quán ăn uống nhỏ.”
Cận Phong mở ra, cắm ống hút vào rồi đưa cho cô: “Từ từ thưởng thức.”
Lê Tranh nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết nhà thầy Hà mở cửa hàng lẩu cay? Thầy Hà nói với anh à?”
“Khi đó em còn thực tập ở đài truyền hình, chính là lần tổ chuyên mục của các em liên hoan đó, em ra sân chơi, mọi người nói chuyện tán gẫu trong phòng bao, các đồng nghiệp của em đều biết.” Cận Phong lấy khăn ướt lau sạch mép bàn bên chỗ kia, lại dùng giấy lau khô nước.
“Bác, anh.” Một nam sinh trẻ tuổi bước vào cửa hàng, chiều cao xấp xỉ Hà Dập, mặt mày cũng giống, sạch sẽ đẹp trai.
Có lẽ là đi đường khá xa, trên đầu đều là mồ hôi.
Hà Dập từ khu vực làm việc đi ra ngoài: “Sao hôm nay lại có thời gian tới đây?”
“Đi ngang qua ạ.” Nam sinh đứng ở trước điều hòa, quay lưng về phía gió thổi.
Hà Dập giới thiệu với bọn họ, nam sinh kia là em họ của Hà Dập, tên là Hà Hạo Hiên, lớn hơn Lê Tranh mấy tuổi, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp được một năm, đang gây dựng sự nghiệp với đàn anh của mình.
“Anh cũng không hiểu rõ lĩnh vực kia của bọn họ, nghiên cứu các sản phẩm AI hỗ trợ chuẩn đoán và điều trị bệnh.”
Cận Phong biết một chút: “Công ty Quan Tử Viên cũng làm cái này.”
Hà Hạo Hiên cười cười: “Đúng vậy, Quan Lực Biology xem như là đối thủ cạnh tranh của bọn em.”
Hà Dập đã làm xong việc của mình, ngồi xuống nói chuyện phiếm cùng bọn họ: “Khi nào sản phẩm tiên tiến kia của bọn em có thể đưa ra thị trường?”
Hà Hạo Hiên: “Đời thứ nhất đã đang được sử dụng rồi, phản hồi không tốt lắm, vẫn đang trong quá trình tìm hiểu kỹ thuật.” Trong khoảng thời gian này, bọn họ đang vội vàng tìm kiếm nhà đầu tư, không có tiền nghiên cứu phát minh.
Thật vất vả mới hẹn được ông chủ của GR, thứ hai tuần sau gặp mặt, không biết có hi vọng gì không.
– –
Tới gần chạng vạng tối, cửa hàng dần dần đông khách hơn, Lê Tranh và Cận Phong từ trong cửa hàng ra ngoài.
Lê Tranh ăn no căng, Cận Phong gọi điện thoại cho tài xế đến lái xe, anh ta đi bộ về với Lê Tranh.
Trong biển người và dòng xe cộ tấp nập, sắc trời dần tối đi.
Tưởng Thành Duật và Phó Thành Lẫm gần tối mới đến nhà, đúng lúc hôm nay Tưởng Mộ Quân có thời gian rảnh, đi đến đây với Lê Tân Hòa trong chốc lát.
Phó Thành Lẫm không nhớ rõ đã tới nhà họ Tưởng gia bao nhiêu lần rồi, sau khi lên đại học, số lần anh tới nhà Tưởng Thành Duật, không thể ít hơn so với số lần anh về nhà mình.
Khi còn nhỏ Lê Tranh vẫn luôn gọi anh là chú, sau đó trêu chọc anh, gọi anh là anh.
Ô tô dừng ở trong sân, suy nghĩ của Phó Thành Lẫm trở lại, không có một lần nào tới đây là có loại tâm trạng này, không thể giải thích không thể nói rõ, đủ loại quỷ dị.
Tưởng Thành Duật mở cửa xe trước rồi bỗng nhiên quay người lại: “Nếu không cậu gọi tôi một tiếng chú trước để làm quen một chút?”
Đáp lại anh ấy chính là tiếng đóng cửa xe cái “rầm” của Phó Thành Lẫm.
Tưởng Thành Duật ‘Ồ’ một tiếng, anh ấy không có vấn đề gì, cũng không vội này, dù sao gọi sớm gọi muộn, sớm hay muộn đều phải gọi.
Bởi vì có khả năng Phó Thành Lẫm sẽ trở thành cháu rể của anh ấy vào một ngày nào đó, tối hôm qua tế bào não của anh ấy có chút phấn khích, sau khi uống một ly rượu vang đỏ thì bị mất ngủ.
Tưởng Thành Duật xuống xe, Phó Thành Lẫm đứng ở cốp xe, đang lấy đồ vật ra bên ngoài, anh ta dạo bước đi qua: “Cậu làm gì vậy?”
Vậy mà còn mang theo quà tặng, quý giá và phong phú.
Tưởng Thành Duật không thèm nhịn, bật cười.
Phó Thành Lẫm mắt lạnh quét qua, không rảnh nói luyên thuyên với anh ấy. Anh cầm hết quà tặng ra, đóng cốp xe lại.
Tưởng Thành Duật hất cằm về phía cà-vạt của anh một cái: “Quá trang trọng thì dễ dàng lòi đuôi, ba mẹ tôi là ai? Là người nhìn cậu lớn lên đấy, cậu không bình thường, bọn họ còn không nhìn ra chắc?”
Phó Thành Lẫm vì bữa cơm ngày hôm nay mà mặc áo sơ-mi mới, đeo cà-vạt, khuy măng sét cũng là tỉ mỉ chọn lựa.
Nếu không phải Tưởng Thành Duật nhắc nhở, anh cũng không cảm thấy có chỗ không ổn.
Tự cho là không chê vào đâu được.
Phó Thành Lẫm nới lỏng cà vạt, giật xuống rồi ném vào trong xe.
Cũng thuận tay cởi khuy măng sét ra, xắn ống tay áo lên.
Tưởng Thành Duật: “Như này thuận mắt hơn nhiều.”
Phó Thành Lẫm xách theo tám túi quà tặng, bình tĩnh điều chỉnh hô hấp rồi mới đi về phía biệt thự.
Tưởng Thành Duật muốn xách giúp hai túi, nhưng anh từ chối.
Ông cụ Tưởng nghe thấy tiếng xe ô tô ở bên ngoài, sau khi đợi một lúc lâu mới thấy người đi vào, nhìn thấy Phó Thành Lẫm mang theo túi lớn túi nhỏ thì sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của ông chính là, “Hai thằng nhóc các con lại lén chạy ra bên ngoài leo núi có phải không?”
Phó Thành Lẫm: “……”
Ông cụ Tưởng dựa vào kinh nghiệm: “Chắc chắn là bị ai nhìn thấy, cảm thấy không giấu được, liền về nhận sai trước.” Ông suy đoán: “Tám phần là bị Tranh Tranh túm được thóp rồi.”
Tưởng Thành Duật cố nén không cười: “Ba, ba hiểu nhầm rồi. Không đi leo núi.”
Ông cụ Tưởng chỉ vào những quà tặng kia: “Không chột dạ thì các con cầm nhiều quà tặng như vậy làm gì?”
Trước khi Phó Thành Lẫm tới thì đã sớm nghĩ kỹ lý do rồi: “Con đi công tác mang về, nghe nói không tệ, mang theo hai phần. Ông bà con cũng có một phần.”
Cũng coi như hợp tình hợp lý, ông cụ Tưởng liền không nghĩ nhiều nữa.
Tưởng Thành Duật gác chéo chân, dựa vào ghế sofa, cầm mấy loại hạt để bóc ăn, cả người đều rất thư thái.
Đặt vào trước đây, Phó Thành Lẫm ở nhà họ Tưởng cũng là trạng thái như vậy, nhưng hôm nay anh vô thức ngồi rất trang trọng, thu lại thái độ lười biếng.
Tưởng Thành Duật treo ý cười trên khóe miệng từ đầu đến cuối, ý vị sâu xa.
Thức ăn vẫn chưa xong, bọn họ nói chuyện phiếm.
Nhưng Tưởng Thành Duật nhớ rõ ràng, kể từ khi vào nhà đến bây giờ, Phó Thành Lẫm vẫn chưa xưng hô với ai, vừa rồi bị quà tặng làm gián đoạn, cũng chưa hề chào hỏi.
“Ba.” Anh ấy ăn một hạt hạnh nhân: “Trong những năm tới, Phó Thành Lẫm sẽ tự động hạ thấp vai vế ở chỗ con.”
Phó Thành Lẫm dùng ánh mắt cảnh cáo Tưởng Thành Duật, đừng nói những điều không nên nói.
“Hạ thấp vai vế cái gì?” Ông cụ Tưởng nghe xong thì không hiểu ra sao.
Tưởng Thành Duật dường như không có việc gì nói: “Con và Phó Thành Lẫm đánh cược, đặt cược vào đầu tư, cậu ấy thua, phải gọi con là chú, bây giờ cậu ấy cùng vai vế với Tranh Tranh rồi. Có chơi có chịu, về sau cậu ấy gọi con là chú, gọi ba và mẹ con là ông nội bà nội.”
Ông cụ Tưởng: “…… Đừng làm càn. Ba còn chưa đến 70 tuổi đâu, mới 69 thôi, bị gọi già đi rồi.”
Phó Thành Lẫm yên lặng uống trà.