Mình lo lắng điều gì?
Có Erich trông coi tiền tuyến tạm thời không xảy ra chuyện gì. Liên Minh dù đang lung lay cũng còn Nhiếp Hoài Đình chống đỡ.
Anh chỉ lo bé yếu ớt mơ màng kia hiện tại thể nào, có ổn hay không?
Tinh vân Lagoon.
“Kỳ Ngôn sao rồi, tỉnh chưa?”
Elisa trầm mặc lắc đầu: “Vẫn chưa. Robot y tế đã chữa thương cho nó nhưng người thì vẫn mê man.
Auguste nhéo mi tâm: “Là phản ứng của tôi quá chậm.”
Ông ngồi trên chiếc ghế đặt sát tường, ngón tay đan vào nhau, hít sâu vài cái: “Lúc đó chúng tôi đang tranh cãi về một công thức, ý tưởng của cả hai không giống nhau, Kỳ Ngôn nói hai ngày trước nó làm công thức mở rộng này rồi, chỉ là nó không nhớ mình để giấy nháp ở đâu. Bà cũng biết, tình huống thế này trước đây cũng đã từng phát sinh.”
“Lúc này, nó lại gọi “Lục Phong Hàn”, nó hỏi cậu ta có phải nó đem giấy nháp tiện tay đặt trên sô pha không.” August hít một hơi: “Bà biết không Elisa, nó vô thức tìm Lục Phong Hàn xác định, xác định trí nhớ của nó có đúng hay không.”
“Nhưng mà, nơi nào có Lục Phong Hàn của nó? Trong khoảng thời gian thanh tỉnh ngắn ngủi, hoặc là nói, khi logic của nó xuất hiện hỗn loạn, nó không lừa được mình – nó phát hiện, nó không tìm được người đó.”
“Trong nháy mắt, Kỳ Ngôn…. Kỳ Ngôn vô cùng, vô cùng kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, đứng dậy tìm trong phòng một vòng, rồi mở cửa đi tìm, nhưng mà tìm không được cái người mà nó muốn! Cho đến khi nó tìm thấy một miếng kim loại, một miếng kim loại rất cùn.” Tự thuật của Auguste tạm dừng, chậm lại mới nói tiếp: “Nó hoảng loạn rạch tay mình, dùng sức rất mạnh rạch lên tay mình nhiều lần mới chảy máu. Sau đó nó nắm chặt miếng kim loại, đứng yên, tuỳ ý để máu trên tay chảy dọc xuống đất.”
“Nó bị thương, lại đứng đợi Lục Phong Hàn thoa thuốc, cột băng vải…. nhưng nó đứng đó rất lâu, cũng không đợi được người.”
Auguste nghẹn ngào: “Nó làm sao mà chờ được? Làm sao mà nó có thể chờ được…”
Elisa quay lưng lại với đôi mắt đỏ hoe.
Rõ ràng ngày thường, biểu tình của Kỳ Ngôn rất lạnh nhạt, chưa từng xuất hiện cảm xúc mãnh liệt.
Tiếng robot y tế truyền đến qua cánh cửa, Elisa lau nước mắt, đi vào.
Kỳ Ngôn nằm trên giường, so với lúc mới về thì gầy hơn nhiều, quần áo ngày xưa mặc trên người như có thể để gió tuỳ tiện thổi bay. Cậu nhìn về phía phát ra âm thanh, vẻ mong đợi trong ánh mắt chợt vụt tắt.
Kỳ Ngôn cảm thấy nơi nào trên thân thể cũng đau, đặc biệt là ở trong lòng, tiếng tim đập thình thịch làm cậu muốn nôn.
Elisa ngồi xuống bên giường, dịu dàng nói: “Cảm giác thế nào?”
Câu nói này hình như đã phá vỡ cảm xúc nào đó của cậu, cậu không nói nên lời, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt không thể dừng mà rơi ra, mười ngón tay để bên người run rẩy, gắt gao nắm chặt drap giường, nắm đến mức không còn chút máu, trắng bệch.
Cậu đem tất cả nghẹn ngào dằn lại trong cơ thể, cho đến khi cả người run rẩy mới khàn khàn: “Con đau quá…. Elisa, con đau quá…”
Nước mắt Elisa rơi xuống, cuống quýt đặt tay lên bàn tay lạnh lẽo của Kỳ Ngôn: “Con đau ở đâu?”
Một tay Kỳ Ngôn nắm trước ngực, làm vải vóc nhăn nhúm, cả người cuộn tròn không nói được.
Cậu nghe thanh âm mình khàn khàn, liền cố bĩnh tĩnh nhìn vào một điểm trong không khí, nghĩ.
Lục Phong Hàn không ở đây, mình nói đau có ích gì?
Nói lạnh, nói mệt, nói đau và sợ hãi, có ích gì?
Anh ấy đã biến mất rồi.
Dường như trong nháy mắt chiếc phi thuyền mini đó quay lưng về phía cậu, trái tim đã bị khoét đi, không cách nào bù lại được.
Trong không gian ý thức, cậu giả tạo cho mình một người làm nơi níu lại.
Dường như trong nháy mắt từ mùa hè xanh tươi chuyển qua mùa đông dài đằng đẵng, dù có rút lại trên giường thì tuyết cũng sẽ rơi, làm bản thân lạnh giá tận xương.
Vì thời gian dài uống thuốc, thần kinh cảm giác của Kỳ Ngôn rất mẫn cảm, Elise nghe cậu từng tiếng kêu đau cũng không dám ôm cậu, không biết phải làm gì chỉ có thể cùng rơi lệ.
Không biết qua bao lâu, không khí trong phòng đông cứng lại, mới nghe được tiếng khàn.
“Anh ấy… rất tốt.” Viền mắt cậu đỏ lên, ẩm ướt, như nói cho Elisa nghe, lại giống như một mình nhớ lại: “Anh ấy.”, âm thanh dừng lại tại đây, bỗng Kỳ Ngôn mất đi năng lực dùng từ: “Con… không biết phải hình dung anh ấy ra sao.”
Tựa hồ không có từ ngữ nào để diễn tả Lục Phong Hàn, nhưng cậu vẫn muốn có thêm một người cùng nhớ về anh ấy.
“Anh ấy, nơi nào cũng tốt.”
Elisa gật đầu, vừa cười vừa nói: “Dì biết, nó rất tốt, nó đối xử với con rất tốt.”
“Dạ, sau khi anh ấy ra lệnh cho khoang thoát hiểm rời đi, con gọi tên anh, anh đáp lại, nhưng giờ con không tìm được anh ấy nữa rồi.”
Tiếng nói của cậu rất nhẹ, cảm xúc cuồn cuộn dưới biển sâu cuốn chặt cái tim cậu, làm cậu hô hấp cũng đau đớn.
“Anh ấy nói xin lỗi, biết chuyện con nhìn qua sẽ không quên, nhưng vẫn nói với con hãy quên những ký ức có anh ấy.”
“Nhưng… nhưng mà con đã gặp.”
“Làm sao con cam lòng quên.”
8 năm trước là người này, 8 năm sau trở lại Leto vẫn là người cũ.
Cậu có biện pháp gì?
Cậu không nỡ quên, một chút việc nhỏ cũng không nỡ quên.
Thậm chí dù kinh sợ, 10 năm, 20 năm sau cũng phải chứng minh với mình, gặp phải Lục Phong Hàn là thật, không phải là vọng tưởng.
Elisa nắm bàn tay lạnh băng của cậu, nức nở: “Dì biết… không cần quên, con nên nhớ, chỉ cần con còn nhớ nó sẽ không rời đi.”
Kỳ Ngôn nhìn Elisa, lẩm bẩm tự hỏi: “Nhưng mà tại sao….. tại sao con lại buồn như vậy? Tại sao lại lạnh như thế?” Tưởng niệm ngột ngạt phá tan hạn chế, Kỳ Ngôn lần thứ hai cảm giác có gì đã bị xé đi, nước mắt không thể ngừng lại: “Một giây cũng được Elisa, cho con gặp lại anh ấy một giây cũng được…”
Elisa nhắm mắt lại, vào 20 năm trước, lúc Lâm Trĩ đang mang thai, cả hai ngồi tắm nắng trong vườn hoa.
Hai bà mong sinh mệnh này đến với thế giới, muốn dạy cậu bước đi, dạy cậu nói chuyện, viết chữ, rồi sẽ nhìn cậu tìm bạn bè, chờ đến khi cậu lớn lên, vì tình cảm mà luống cuống, sẽ nói cho cậu biết “Đây là tình yêu”.
Nhưng tại sao lại ở trong tình cảnh này?
Đem ngón tay Kỳ Ngôn kéo ra, Elisa dịu dàng, hai mắt ướt át nhìn Kỳ Ngôn, nói cho cậu biết: “Vì con yêu nó, yêu nó nên con mới có thể đau lòng, mới có thể không muốn, mới có thể nhớ lại, không nghĩ đến chuyện lãng quên.”
Kỳ Ngôn chậm rãi chớp mắt.
Mình… yêu anh ấy sao?
Thời điểm này cậu nhớ đến nụ hôn vội vàng trên phi thuyền.
Rất nóng, hơi đau nhưng lại mềm mại.
Như những tinh vân xa xôi lộng lẫy, như những hành tinh xa xưa xuyên qua từng lớp bụi trần, xa xa đem ánh mắt anh rọi sáng.
Elisa nói đúng.
Cậu yêu anh.
Cậu yêu Lục Phong Hàn.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ tích tách rơi.
Kỳ Ngôn nghẹn lại, trong tâm đọc thầm cái tên này, nước mắt chảy ra.
Thì ra.
Từ khi cậu không biết cái gì gọi là yêu, không xác định mình có yêu một người nào không, thì cậu đã yêu anh ấy.