“Ai yo!”. Tề Tiểu Khả tiến tới gần ép sát vào người tiểu Phương tử, tay nâng lên cằm hắn, đôi mắt đầy ám muội, nở nụ cười gian xảo. “Vậy ngươi nghĩ ta sẽ làm gì để cảm ơn ngươi đây Phương Phương, hửm?”.
Tiểu Phương tử sợ hãi rụt rè nép vào góc tường phía sau, hai tay siết chặt quyển sổ chắn giữa hai người, hai má đỏ bừng bối rối. “Ngươi…ngươi đừng có làm bậy! Ta vẫn còn là xử thân đó!!”.
Tề Tiểu Khả đưa mặt lại gần tiểu Phương tử, giở giọng gian tà. “Yo, Phương Phương thật đáng yêu nha. Bộ dáng ngươi bây giờ thật khiến người ta muốn tới cưng nựng a~~”. Tề Tiểu Khả đưa lưỡi liếm môi, bộ dạng vô cùng lưu manh như muốn ăn tươi nuốt sống tiểu bạch thố.
“Ngươi đừng làm bậy a… Ta sẽ la lên đó!”. Tiểu Phương tử mặt ửng hồng, hai tai đỏ lựng, bộ dáng tiểu cô nương e dè ẩn nhẫn. Bây giờ hắn gần như phủ trong lòng của Tề Tiểu Khả.
“Chậc chậc”. Tề Tiểu Khả khẽ tặc lưỡi, tiến tới kề sát bên tai tiểu Phương tử thì thầm. “Nơi này vắng vẻ như vậy, ngươi nghĩ nếu gia cưng chìu ngươi thì sẽ có ai tới giúp hay không, ha?”.
“Ngươi…Ngươi!”. Tiểu Phương tử gương mặt nóng lên đỏ bừng, cả người xụi lơ vô lực tựa hẳn vào tường, hai mắt vẫn dáng trên người của cô, những lời khi nãy cô thốt ra khiến hắn không thể nào phản ứng lại được, chỉ có thể bối rối phát ra vài chữ cảm thán.
Tề Tiểu Khả có thế càng sấn lại gần, vòng tay ôm lấy thắt lưng của tiểu Phương tử. “Yo nhìn xem! Thân người thon gọn như vậy, nếu như ở dưới thân của ta cầu hoan thì sẽ là cảnh tượng đẹp mắt tới mức nào a~”.
Tiểu Phương tử hai má ửng đỏ như muốn bật máu, tay đánh liên tục vào trên người Tề Tiểu Khả nhưng với sức lực của hắn thì chỉ như mèo con quơ quào mà thôi. Giọng nói yếu ớt. “Ngươi cái tên hỗn đản… ngươi thả ta ra a!!”.
“Xuỵt…”. Tề Tiểu Khả ngón trỏ chắn ở trên môi của tiểu Phương tử, đôi mắt đẹp đẽ híp lại ẩn ý. Cô áp tới, khẽ liếm nhẹ vành tai của tiểu Phương tử, ngậm vào trong miệng, day dưa một hồi. “Phương Phương a, ta thật muốn ngay bây giờ lập tức đem quần áo của ngươi đều cởi bỏ, vuốt ve thân thể của ngươi. Cục cưng ngoan, làm tiểu tình nhân của ta, mỗi ngày ta đều sẽ khiến ngươi sung sướng rên rỉ, chịu không hửm?”.
Đến lúc này tiểu Phương tử bất lực ngồi bệt xuống đất, hai mắt đờ đẫn mê mang, chính thức buông khí giới đầu hàng.
“Chậc”. Tề Tiểu Khả ngồi xổm xuống đối mặt với tiểu Phương tử, tặc lưỡi một cái, sau đó lại đưa tay ôm lấy tiểu Phương tử vào trong ngực, nhướn người một chút, ở bên tai tiểu Phương tử thổi hơi vào, sau đó luồn tay ra phía sau tiểu Phương tử bóp mông của hắn. “Ai ya, cục cưng là vui mừng tới nỗi ngã xuống đất sao? Không sao, vậy để ta tới ôm cục cưng là được rồi. Nếu như để cái mông xinh đẹp bị thương rồi thì người ta sẽ đau lòng lắm đó.”
“Ngươi hỗn đản a…!”. Tiểu Phương tử sợ tới mức chảy nước mắt, chỉ còn biết giữ chặt lấy y phục, âm thanh mang theo giọng mũi nghe rất đáng thương.
“Nè nè, cục cưng sao lại khóc rồi?”. Tề Tiểu Khả dâm tà cười cười. “Nhưng mà nhìn cục cưng như vậy, ta lại rất muốn không quản là ngày hay đêm một lần lại một lần thao chết ngươi a, thao đến ngươi không thể đứng dậy được, khiến ngươi chỉ có thể ở trên giường yếu ớt cầu xin tha thứ. Âm thanh rên rỉ của ngươi nhất định nghe rất hay nha! Nào cục cưng, rên rỉ một tiếng cho người ta nghe đi a!”
“Hức… hức… đừng mà.. đừng mà… “. Tiểu Phương tử sống chết giữ lấy quần, khóc lớn thành tiếng, càng chặt chẽ nép sát vào bức tường ở sau lưng.
Tề Tiểu Khả ha ha cười lớn lùi ra, tiểu Phương tử bủn rủn thở hắt ra, ngạc nhiên nhìn cô cười lớn.
“Hahaha”. Tề Tiểu Khả tay chống eo cười khoái chí, phía bên kia tiểu Phương tử đưa tay lau nước mắt. Cô cũng không có thời gian đứng đây đùa giỡn với hắn, cô còn công vụ phải làm. “Chuyện kia nhờ ngươi đấy, ta sẽ cảm tạ sau!”. Nói xong liền quay lưng chạy mất hút. Tiểu Phương tử hai mắt đỏ bừng, chật vật đứng dậy, trong lòng vô cùng kinh hãi, thật nhanh chạy về Ngự Thiện phòng.
Sau đó Tề Tiểu Khả ở trong Dịch đình làm việc cả ngày, trong đầu luôn nghĩ về ý định kia, không hề để ý bên ngoài trời đã tối mực. Kết thúc một ngày làm việc cực khổ, Tề Tiểu Khả trở về phòng ngủ, chuẩn bị nước nóng ngâm mình. Nước nóng vừa đủ, khói trắng lượn lờ, Tề Tiểu Khả trút bỏ quần áo bước vào trong bồn nước, thở ra một hơi sảng khoái, cả ngày làm việc mệt mỏi chỉ mong tới khoảnh khắc này. Ra khỏi bồn nước, mặc lại quần áo, tay vắt khô mái tóc ướt sũng rồi quấn lại trong khăn lụa. Cả một ngày Tề Tiểu Khả yêu thích nhất chính là khoảng thời gian về đêm này, yên tĩnh mát mẻ, tắm xong sảng khoái dễ chịu, tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Bình thường mỗi tối khi tắm xong cô đều mặc áo phông và quần thể thao, nó khiến cô có cảm giác thư giãn hơn bộ y phục nhiều lớp dày đặc kia. Ban đêm cũng không cần phải đeo kính áp tròng nữa, có thể lấy cặp kính cận ra sử dụng, đeo lens thường xuyên khiến cho mắt của cô bị rát và khô nhưng cô lại không thể tháo ra. Bản thân bị cận tới bảy độ, không đeo kính sẽ thành người mù, hơn nữa cũng không thể vác cái cặp kính kia đi lung tung khắp nơi được. Sở dĩ Tề Tiểu Khả dám thản nhiên mặc đồ đeo kính kiểu này mà không sợ bị phát hiện bởi vì cô biết rõ Vân Tình sẽ không trở về trong vòng ba tiếng nữa, dạo này nàng ta thường xuyên có phiên gác đêm, cho nên trong ban tiếng đó cô có thể thoải mái làm những việc khi còn ở hiện đại mà không sợ ai phát hiện.
Tề Tiểu Khả đi tới mở ra cửa sổ lớn, đặt một cây nến lên bệ. Ở hốc giường kéo tới ba lô của mình, lấy ra dụng cụ vẽ rồi thong thả đi lại ngồi lên bục cửa sổ. Gió lạnh vù vù khiến mái tóc ánh tím của Tề Tiểu Khả phiêu diêu lượn lờ, đôi tay thoăn thoắt vẽ lên từng đường chì đen, phút chốc tờ giấy trắng đã lưu lại đầy vết bút chì. Ánh nến chập chờn đôi khi khiến cho góc nhìn của cô bị thiếu sáng, tay nhẹ nâng gọng kính tròn, tiếp tục lả lướt trên nền giấy. Tề Tiểu Khả có sở thích hội họa từ nhỏ, năng khiếu cũng khá tốt về khoản này. Lúc còn ở hiện đại vào những buổi tối không có phiên trực, Tề Tiểu Khả thường về nhà rất sớm, tranh thủ thời gian rảnh rỗi ngồi vẽ vài bức tranh, cô thích nhất là vẽ người mẹ trẻ con của mình Nguyễn Lê Phương. Cô yêu thích những biểu cảm, những thái độ trẻ con của mẹ mình, hơn nữa bà cũng là người mẫu vẽ chân dung duy nhất của cô.
Từ phía xa xa ở trong góc tối sau bức tường đỏ, bóng dáng một người đứng lặng nhìn về hướng căn phòng cũ kĩ. Bên cửa sổ là một cô gái kì lại với mái tóc bạc màu đang ngồi chăm chú làm việc gì đó. Ánh nến le lói đủ để thấy rõ gương mặt chăm chú kiên định của nàng, nơi mắt còn mang theo một vật kì lạ. Cảnh tượng kết hợp với bầu trời đêm làm nên một quang cảnh hư hư ảo ảo, như là mộng nhưng lại có thật. Người này sao lại kì lạ như vậy.
Tề Tiểu Khả từ đùa đến cuối đều tập trung vào bức tranh, bỗng cô có cảm giác có người đứng nhìn mình, phản xạ tự nhiên đưa mắt nhìn xung quanh phòng đều không phát hiện có người. Đưa mắt nhìn ra cửa vòng ở xa, chẳng có gì cả, chỉ là tán cây bị gió thổi qua khẽ lay động. Có thể là do cô đa nghi quá rồi, không để ý đến nữa, tiếp tục trở lại hoàn thành bức tranh của mình.
Không cần thời gian quá lâu, cuối cùng bức tranh đã vẽ xong. Tề Tiểu Khả mỉm cười ngắm nhìn bức tranh cô vừa vẽ, nói đúng hơn là ngắm nhìn người con gái trong bức tranh kia, Lý Chiêu Hoàng. Tề Tiểu Khả khẽ vuốt ve gương mặt được mình phác họa trên giấy trắng, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu, dịu dàng, cũng không biết khóe miệng của mình đã cong thành một vòng đẹp đẽ.
Kẽo kẹt…
“Hửm? Về rồi sao”. Tề Tiểu Khả buông xuống bút chì trong tay, quay đầu về phía cửa.
“Ngươi lại làm mấy cái thứ kì quặc kia sao!”. Vân Tình ngữ khí có chút nặng nề khó chịu.
Tề Tiểu Khả cười cười, thu dọn lại họa cụ đem cất đi, tới bàn rót một ly nước đẩy về phía Vân Tình. Tiểu cung nữ thần sắc uể oải ngồi xuống đối diện, nhận lấy ly nước mà cô đưa tới vội vàng uống một hơi lớn. Tề Tiểu Khả tỏ vẻ khá ngạc nhiên, bình thường tiểu cô nương này luôn giữ hình tượng mẫu mực, sao tự nhiên tối nay lại một hơi uống hết cả ly nước thô lỗ như thế. Dường như cảm thấy nàng vẫn còn khác, Tề Tiểu Khả liền rót thêm một ly nước nữa cho nàng, cũng giống như lúc nãy Vân Tình vừa nhận lấy ly nước đã đưa lên miệng tu ừng ực.
Tề Tiểu Khả cười khẩy một cái, “Hôm nay ngươi làm gì mà uể oải như vậy. Bị nương nương trách phạt sao?”.
Vân Tình khẽ liếc cô một cái, điệu bộ khó chịu vô cùng. “Ngươi mà còn nói nữa thì ta sẽ đẩy ngươi ra khỏi phòng!”.
“Được được ta không nói ngươi nữa là được chứ gì”. Tề Tiểu Khả xua xua tay. “Ta đã giúp ngươi chuẩn bị dục vũng rồi, ngươi mệt mỏi như vậy nhanh đi thanh tẩy đi”. Tề Tiểu Khả đứng dậy đi qua bên thau đồng, vắt khô khăn mặt rồi đưa qua cho Vân Tình.
“Cảm ơn”. Vân Tình nhận lấy khăn ướt đưa lên lau mặt, tính khí cũng hòa hoãn đi một phần.
Tề Tiểu Khả từ tốn chỉnh lại chăn giường cho Vân Tình, thu xếp lại một chút. Vân Tình bản tính ngăn nắp đương nhiên giường chiếu lúc nào cũng gọn gàng, ngược lại dạo gần đây thường xuyên phải gác đêm đến sáng mới trở về nên chẳng có thời gian để ý tới những việc vặt này nữa. Tề Tiểu Khả thấy nàng cực khổ, cả thời gian ăn ngủ cũng không có nên sẵn tiện giúp nàng lo luôn mấy việc nhỏ như chuẩn bị nước nóng hay thu xếp giường chiếu, đôi khi cô cũng cảm thấy mình sắp trở thành chồng của nàng ta luôn rồi. “Cả ngày nay ngươi đã ăn gì chưa?”.
Vân Tình thư thái đáp lại, “Vẫn chưa, cả ngày hôm nay ta chỉ ăn có một cái bánh hấp”.
“Có đói bụng không, ta đến Ngự thiện phòng lấy chút gì đó cho ngươi ăn?”. Tề Tiểu Khả quan tâm hỏi.
“Không cần đâu, ta chỉ về tẩy rửa một chút liền phải đi”.
Đem mọi thứ thu xếp xong xui, Tề Tiểu Khả phủi phủi tay, đi đến giường của mình, từ trong ba lô lấy ra một cái bánh bao còn nóng đưa cho Vân Tình.
Tiểu cô nương ngạc nhiên nhìn cái bánh trước mặt mình rồi lại quay sang cô, “Cái này?”.
“Ngươi làm việc cả ngày