Âm thanh nhỏ vụn cào lòng người từ trong cửa kính mờ thoảng truyền ra, xao xuyến câu lấy bóng đêm quyến rũ này.
Trên ngực Thẩm Ngật Tây có vết sẹo, tối hôm đó Lộ Vô Khả nằm trong lòng anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về vết sẹo đó.
Đây không phải là lần đầu tiên cô để ý tới vết sẹo ấy, Thẩm Ngật Tây phát hiện ra cô có thói quen này từ trước, đầu ngón tay luôn theo bản năng hướng tới chỗ đó, như là có điều gì đó đang hấp dẫn cô vậy.
Ban đêm Lộ Vô Khả ngủ không quá an ổn.
Từng giấc mộng thay phiên nhau lặp đi lặp lại, mở mắt rồi lại nhắm mắt, nhắm mắt lại là cơn ác mộng quen thuộc không có điểm dừng.
Buổi tối ngày đó Lộ Vô Khả không chỉ nhìn thấy mẹ và bà nội.
Còn có Thẩm Ngật Tây.
Anh ở dưới ánh đèn, cả người toàn là máu.
– ———-
Hôm sau Lộ Vô Khả tỉnh lại Thẩm Ngật Tây đã không còn ở đây nữa.
Trong trí nhớ lúc sáng sớm tinh mơ hình như Thẩm Ngật Tây hôn hôn trước người cô, lại hôn hôn miệng cô.
Lúc ấy Lộ Vô Khả buồn ngủ quá, bị anh làm phiền không kiên nhẫn chui vào trong lòng anh.
Hình như Thẩm Ngật Tây cười cười, nói bên tai cô anh đi tập luyện.
Mấy ngày nữa Thẩm Ngật Tây phải thi đấu, tối hôm qua người cộng sự Hứa Tri Ý xử lý hết công việc rồi bay đến thủ đô trong đêm, hôm nay hai người gặp nhau liền bắt đầu tập luyện.
Tối hôm qua Lộ Vô Khả ngủ không ngon, huyệt thái dương trướng đau, tay ôm đầu muốn ngồi dậy mới phát hiện cả người bị bọc kín mít trong chăn.
Cô nằm xuống lại.
Cái hành động này Lộ Vô Khả chưa từng làm qua, buổi sáng một khi cô đã tỉnh lại rất khó để ngủ tiếp, cô nằm trên giường lười biếng nửa tiếng, đầu óc trống rỗng, ánh mắt trống rỗng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Qua thật lâu cô mới lấy lại tinh thần, từ trên giường bò dậy rửa mặt.
Cửa sổ sát đất trong phòng Thẩm Ngật Tây từ nơi này có thể nhìn đến vườn hoa dưới lầu phía Tây Nam, Lộ Vô Khả ngồi trên giường xem người ta cắt tỉa hoa cỏ một lúc, có thể nhìn thấy xa xa một đầu tóc hoa râm đang ngồi trên xe lăn.
Cũng không biết Lộ Vô Khả đang nhìn người hay là nhìn cảnh, sắc mặt nhàn nhạt.
Cô chống cằm nhìn một lúc lâu, từ trên giường đứng lên, lúc đi ra ngoài không thấy màn hình điện thoại trên giường không ngừng nhấp nháy.
Lộ Vô Khả ở thang máy gặp người phụ nữ đã gặp ở sảnh ngày hôm qua, vẫn trang phục nghiêm túc chỉnh tề như ngày hôm qua, đi đôi cao gót, trang điểm vừa đứng đắn vừa đoan trang.
Người phụ nữ cười chào hỏi cô, Lộ Vô Khả hỏi cô ta một câu có thể đi đến vườn hoa dưới lầu không.
Người phụ nữ nói có thể.
Lộ Vô Khả nói cảm ơn, nhìn thang máy một đường đi xuống.
Chỉ một ngôi nhà họ Thẩm, từ cửa chính đi ra vườn hoa hai chân Lộ Vô Khả lại đi đến hơi mỏi, mới nãy ở trên lầu còn nhìn thấy người cắt tỉa cây cảnh trong vườn khi đến nơi thì không thấy nữa, nhưng chiếc xe lăn kia vẫn còn đó.
Ông lão ngồi trên xe lăn, trên sống mũi là mắt kính gọng vàng, mặc dù đã bước vào tuổi xế chiều thân thể có bệnh nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo phi thường, đang xem sách để trên đùi.
Lộ Vô Khả cứ đứng đó nhìn, không tiến lại gần.
Qua một lát hình như ông cụ Thẩm đọc sách có hơi mệt, nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó khép sách lại, bỗng nhiên mở miệng: “Cô bé, thấy ta đang đọc sách nên không dám đi vào sao?”
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút, cô nhìn xung quanh, xung quanh không có người khác.
Ông lão quay người lại, giọng nói hiền từ dịu dàng, nói với cô: “Thấy có bóng người vẫn luôn đứng đó không nhúc nhích, chân không mỏi à? Vào đi.”
Tuy biểu cảm Lộ Vô Khả bình tĩnh lạnh nhạt, thực tế trong lòng cô do dự một chút, đi vào.
Thật ra ông cụ Thẩm không quan tâm cô, tiếp tục đọc sách của mình, Lộ Vô Khả đi vào sau đó tìm ghế dài ngồi xuống.
Đêm qua có trận mưa to, cỏ dưới chân ẩm ướt, mùi bùn đất bốc lên.
Lại nửa tiếng trôi qua, chắc ông lão ngồi thật sự đã mệt rồi, định lấy điện thoại gọi người đến đây đẩy ông về, nâng mắt thấy Lộ Vô Khả.
“Cô bé.”
Lộ Vô Khả ngẩng đầu lên khi đột nhiên nghe thấy ai đó gọi mình.
Ông cụ Thẩm hỏi cô: “Con muốn vào nhà không?”
Lộ Vô Khả gật gật đầu.
Cái dáng vẻ không thích nói chuyện này của cô, nếu người không quen biết thấy chắc tưởng cô là người câm.
Ông cụ Thẩm nhìn cô gái do thằng cháu trai chết tiệt dẫn về, tốt xấu gì trên đường đi cũng có người có thể tâm sự với ông về đứa cháu trai này, có chút ganh tị hỏi: “Có thể phiền con thuận tiện đẩy ta về luôn được không?”
Lộ Vô Khả không nghĩ tới vị trước mắt bình dị gần gũi như vậy, chớp chớp mắt.
Ông hỏi: “Không được sao?”
Lộ Vô Khả rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Không phải ạ.”
Cô bước tới.
Ông lão này cả đời bệnh nặng nên gầy thành da bọc xương, cả cơ thể cũng chỉ còn lại bộ xương, ông cụ Thẩm chính là, bề ngoài thoạt nhìn trông cứng cáp mạng khỏe, nhưng thực tế chỉ là áo khoác ngoài rỗng mặc lên người.
Lộ Vô Khả lại nhớ tới bà nội.
Trước khi bà nội qua đời cũng như thế này, ở bệnh viện giày vò hai ba tháng, gầy không ra hình người, nắm tay bà như là đang nắm xương.
Có điều bà nội mới qua đời cách đây mấy ngày trước, mà phảng phất như đã đi qua một thế kỷ.
Mỗi ngày Lộ Vô Khả đều nhớ tới bà nội, thật lâu thật chậm.
Ông cụ Thẩm nói một câu gọi tinh thần cô quay lại: “Có phải tính tình thằng nhóc đó tệ lắm đúng không?”
Lộ Vô Khả biết ông hỏi chính là Thẩm Ngật Tây, lúc ông cho rằng cô sẽ không đáp lại, cô đã mở miệng: “Không ạ.”
Ông cụ Thẩm còn tưởng rằng lỗ tai mình hư rồi, cười hỏi: “Thật sao?”
Hỏi xong còn tự mình cười, từ trong mũi hừ một tiếng: “Ta thấy trên đời này chẳng có ai xấu tính như nó cả.”
Lộ Vô Khả nghĩ nghĩ, thật ra là có.
Chính là cô.
Ngay cả Thẩm Ngật Tây cũng nói tính cô xấu, quả thực ngày nào cô cũng đều giận dỗi anh.
Rõ ràng ông cụ Thẩm rất thương đứa cháu trai này, dọc đường đi cùng Lộ Vô Khả hàn huyên rất nhiều về Thẩm Ngật Tây.
Nói anh từ nhỏ đã không chịu nghe theo sự sắp đặt trong nhà, ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi, chỉ kém sống cùng với xe.
Lại nói tính nết cháu ông thật sự lớn, mấy năm trước cãi nhau với người trong nhà liền chạy đi trời cao hoàng đế xa.
Cư nhiên Lộ Vô Khả lại nghiêm túc nghe ông cụ Thẩm nói chuyện, trên gương mặt lớn bằng bàn tay hết sức chuyên chú.
Cô suy nghĩ, thì ra bởi vì mẫu thuẫn trong nhà nên Thẩm Ngật Tây mới đến Lan Giang.
Chuyện này Thẩm Ngật Tây chưa từng nhắc tới với cô, lúc mới vừa bên nhau cô từng hỏi Thẩm Ngật Tây vì sao đến Lan Giang.
Lúc ấy hình như Thẩm Ngật Tây nói là cách xa thủ đô.
Dọc đường đều là ông cụ nói, Lộ Vô Khả không rên một tiếng.
Một đời người giai đoạn cô độc nhất chính là tuổi già, con cái có gia đình sự nghiệp của mình, cháu trai cháu gái có việc học của mình.
Rốt cuộc ông cụ Thẩm cũng tìm được người có thể tâm sự cùng, như nói mà không hết chuyện.
Lộ Vô Khả đưa người đến cửa phòng.
Ông cụ Thẩm nói cảm ơn với cô: “Cô bé đừng chê ta hôm nay nói nhiều, vất vả mới tìm được người trò chuyện, nói hơi nhiều chút.”
Thật ra Lộ Vô Khả có thể cảm giác được ông cụ Thẩm không đối đãi cô như là bạn gái của cháu trai mình, ngược lại giống đối đãi như bất luận người làn nào trong nhà. Bọn họ cũng sẽ không muốn phí sức phản đối chúng ta, trong mắt mắt bọn họ tình yêu lúc hơn hai mươi chỉ là trò đùa, không cần kinh ngạc, lúc tuổi trẻ thích chơi như thế nào thì chơi, bọn họ sẽ không quan tâm.
Lộ Vô Khả không nhận lời cảm ơn của ông ta.
Ông cụ Thẩm mói cả buổi sáng cũng có chút mệt, thần sắc rõ ràng mệt mỏi, nhưng vẫn ráng chống đỡ cười: “Cô bé, hôm nay cảm ơn con.”
Ông duỗi tay mở cửa, lại không biết vì sao động tác bỗng nhiên ngừng lại.
Ông cụ đột nhiên hoảng loạn, một bàn tay ấn vào ngực, tay kia di chuyển xe lăn, đi qua chỗ cái bàn.
Kết quả lúc tay đang run rẩy lấy thuốc không cẩn thận đụng rớt bình thuốc.
Bình thuốc màu trắng lạch cạch một tiếng rơi trên đất lăn xa, không với được.
Hô hấp của ông đã bắt đầu dồn dập, lúc này mới nhớ tới trước cửa còn một người, khuôn mặt tái nhợt vẫn gắng gượng ôn nhu cười Lộ Vô Khả một cái.
“Cô bé, giúp ta lấy bình thuốc nhỏ kia một chút.”
Tầm mắt Lộ Vô Khả dừng trên gương mặt tái nhợt như tờ giấy của ông cụ, vài giây sau đi vào phòng, bước qua chỗ bình thuốc, nhưng cô lại không nhặt bình thuốc lên.
“Cô bé,” ông cụ Thẩm run môi, nói: “Đưa bình thuốc cho ta.”
Lộ Vô Khả giống đứa bé nghịch ngợm, duỗi tay là có thể nhặt được bình thuốc đưa cho ông, nhưng cố tình cô không làm.
Rốt cuộc ông ta cũng phát giác ra không thích hợp, mi nhăn rất chặt, gian nan chuyển xe lăn qua đó.
Trong ánh mắt Lộ Vô Khả rất sạch sẽ, không có bất luận tạp chất gì, chỉ là đơn thuần nhìn ông ta thống khổ.
Ông cụ Thẩm đã qua được bên này, định từ xe lăn cúi người xuống lấy, từ trên xe lăn té xuống.
Lộ Vô Khả cắn cắn khóe môi, cúi đầu lạnh nhạt nhìn ông ta, không đến đỡ.
Ông cụ Thẩm đuổi cô tránh ra, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào bình thuốc.
Bình thuốc bị đá văng ra.
Chai thuốc màu trắng rầm vang, lăn long lóc ra chỗ khác.
Tay ông ta ấn chặt lên ngực, mở to hai mắt nhìn không thể tin tưởng được, ung dung bình tĩnh mới nãy biến mất không còn, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói, chút giáo dưỡng cuối cùng cũng không ngăn ông ta mắng chửi người.
“Cô làm gì vậy!”
Lộ Vô Khả thực vô tội nhìn ông: “Không biết nữa.”
Tối hôm qua ác mộng quấn lấy đáy mắt cô, trên làn da yếu ớt trắng đến chói mắt ấy đã hiện quầng thâm.
Bệnh trạng, mảnh mai.
Cô chậm rãi ở ngồi xổm xuống trước mặt ông ta, nhẹ nhàng nói một câu: “Lời này khả năng ông phải hỏi Chung Ánh Thục.”
Cô vừa dứt lời, nguyên bản ông ta đang duỗi tay muốn lấy bình thuốc bỗng nhiên ngừng lại.
Lộ Vô Khả như đang hỏi: “Còn nhớ rõ bà ấy không?”
Ông cụ Thẩm run tay chậm rãi quay đầu lại nhìn cô.
“Năm đó ông vì một người công nhân ung thư lừa gạt đuổi người ta đi, không gánh vác không trị liệu, bức một nhà người ta về quê quán sống không được, cuối cùng không đàm phán ổn thỏa, một chiếc xe đâm chết người.”
Lộ Vô Khả ngữ khí bình đạm, giống chỉ thuật lại chuyện xưa của người khác.
Ngực ông ta phập phồng kịch liệt, rốt cuộc cũng biết cô là ai.
Cô bất quá chỉ là một sinh mạng từng bị ông ta ném dưới đất tùy ý giẫm đạp, quả nhiên mạng cô không phải là mạng, nhiều năm như vậy gặp lại, ông ta đã không nhận ra cô là đứa bé mặc đồng phục sọc xanh xen trắng năm đó.
Lộ Vô Khả như không nhìn thấy thống khổ của ông ta: “Có hối hận năm đó sao không đâm chết tôi luôn không?”
Ông ta một câu cũng không nói ra được, hô hấp đã không nổi nữa.
“Đâm chết, thì sẽ không có ngày hôm nay.”
Khuôn mặt to bằng bàn tay của cô thực thuần, giống như tiểu thiên sứ cũng giống tiểu ác ma.
“Thế nào? Cảm giác sắp chết như thế nào? Ông có muốn nếm thử không?”
– ———
Chiếc xe đua màu vàng đang rong ruổi trên đường đua, cát đá bụi đất tràn ngập.
Bài khí thanh gào rống cơ hồ sắp đem đua xe xé rách khai, không muốn sống mà tiêu tốc độ.
Ngay từ đầu Thẩm Ngật Tây với Hứa Tri Ý hai người còn rất quy tắc mà chơi, sau lại liền tùy ý, càng chơi kiểu kích thích.
Thẳng đến giữa trưa hai người mới chơi đủ rồi, lúc này Thẩm Ngật Tây rảnh rỗi mới phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là Trình Ngụ Lễ gọi tới.
Anh gọi lại cho Trình Ngụ Lễ, bên kia Trình Ngụ Lễ rất nhanh liền nhận máy.
Lúc này xe chậm lại như rùa bò, giọng nói Thẩm Ngật Tây đều biến lười không ít: “Chuyện gì?”
“Thẩm Ngật Tây, kế tiếp tôi muốn nói với cậu chuyện này.”
“Cái gì?”
“Chuyện năm đó cậu bị tai nạn xe cộ đã qua lâu lắm, khả năng trước đó tôi ấn tượng có chút mơ hồ, nhưng hôm nay nhớ tới.”
Trình Ngụ Lễ giống như hít một hơi thật sâu: “Bạn gái cậu chính là cô gái năm đó cậu suýt nữa tông phải.”
Giọng nói vừa dứt, trên mặt đường nhựa vang lên một tiếng lốp xe phanh lại chói tai.