Quả nhiên Lam Trạm của hắn không yêu hắn như cách Lam Trạm của Ngụy Anh yêu Ngụy Anh. Tâm tình của Ngụy Vô Tiện hạ xuống, hắn khổ sở, vì hình như cái gì hắn cũng không bằng Ngụy Anh.
Không có vận khí tốt như Ngụy Anh, lúc còn là thiếu niên biết rõ quan hệ giữa bản thân với Vân Mộng Giang thị, không trải qua đủ loại bi thảm như hắn.
Hắn cũng không được hạnh phúc như Ngụy Anh, tâm ý tương thông với Lam Trạm từ sớm, không giống hắn cùng Lam Vong Cơ lãng phí mấy năm. Lam Trạm của Ngụy Anh yêu thương hắn như vậy, sẽ dỗ dành hắn, sẽ uy hắn ăn cơm, còn thân thân hắn; không giống Lam Trạm của mình, cái gì cũng không làm.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng buồn.
“Ai….” Thở dài một hơi, y vì mình chịu tội nhiều như vậy, hơn nữa người này còn vì mình mà chịu nhiều tổn thương như vậy, bản thân không nên đòi hỏi nhiều.
“Sao vậy?” Lam Vong Cơ còn chưa kịp hoàn hồn từ cú sốc rằng Ngụy Vô Tiện không những cũng thích y mà còn hôn y thì đã nghe thấy tiếng thở dài cùng vẻ mặt tủi thân của hắn.
“Không có gì!” Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười một chút, xem ra hành trình hắn cần đi rất dài….
“Ngụy Anh, ngươi không vui sao?” Lam Vong Cơ cẩn thận hỏi.
“Không có, rất vui vẻ, cực kì vui vẻ.” Ngụy Vô Tiện tựa người vào lòng Lam Vong Cơ.
“Nhưng ta lại cảm thấy ngươi không vui.” Lam Vong Cơ vỗ về sau lưng Ngụy Vô Tiện, nhẹ giọng nói.
“Vong Cơ!” Lam Hi Thần cầm thực hạp đi vào thì thấy hai người đang ôm nhau. “Thật có lỗi, ta… quấy rầy, các ngươi nói chuyện tiếp đi.” Lam Hi Thần thấy được ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn mình có chút ghét bỏ thì hơi xẩu hổ.
“Trạch Vu Quân.” Ngụy Vô Tiện gọi Lam Hi Thần lại.
“Ngụy Công tử tỉnh rồi.” Lam Hi Thần xấu hổ xoay người lại.
“Đa tạ ân cứu mạng của Trạch Vu Quân.” Ngụy Vô Tiện nói.
“Không cần khách khí. Ừm… Ngụy Công tử mới tỉnh, vừa lúc ta có đem cháo đến, ăn một chút sẽ tốt cho dạ dày, ta đặt ở đây.” Lam Hi Thần buông thực hạp, chịu đựng ánh mắt ghét bỏ của Lam Vong Cơ mà rời Hàn Đàm Động.
Ta giúp ngươi cứu về người trong lòng, ngươi bây giờ quay sang ghét bỏ ta? Vậy nên ta cần gì phí sức nhiều đến vậy để ngươi thoải mái ôm mỹ nhân về nhà?
“Ngụy Anh, ăn vài thứ trước đi.” Lam Vong Cơ lấy cháo Lam Hi Thần mang đến.