Hotboy Trường: Cậu về ăn chung không?
Bánh Quai Chèo: Cũng được.
Hotboy Trường: 24583
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Mật mã cửa nhà.
Lúc cô nhắn tin, Túc Chính cũng liếc thấy màn hình. Anh ta và Cố Tầm cũng có kết bạn, nhìn cái avatar thì biết ngay rằng đó là ai.
Nhắn tin xong, Nhạc Thiên Linh lại ngẩng đầu lên, nghĩ xem phải trả lời thế nào về vấn đề vừa rồi.
Cô định mở miệng thì Túc Chính lại cụp mắt, đưa tay cầm menu lên, cười nói: “Thôi em không cần nói đâu, anh biết rồi.”
“…”
Cô chậm rãi ngước mắt nhìn anh ta. Nhạc Thiên Linh cứ nghĩ rằng Túc Chính định tham gia tiệc ghép đôi đó nên thuận miệng hỏi, nhưng câu trả lời này của anh đã khiến cô chợt nhận ra nó mang một nghĩa khác. Thế là cô “ừm” một tiếng vừa rõ ràng vừa chắc chắn.
Chẳng biết có phải mình nghĩ nhiều không, nhưng nói chung là câu trả lời này cũng không sai.
Trên đường trở về, lòng cô chợt thấy hỗn loạn không nói rõ được.
Có đồng nghiệp hiểu lầm mình và Cố Tầm là một cặp, sau đó thì Túc Chính lại truy hỏi xem có phải cô đã thích ai rồi không.
Nhạc Thiên Linh như đang đứng trên cây cầu độc mộc, bước tới không được mà bước lùi cũng không xong.
Mà khi nhớ lại cái ôm dài đến 20 phút sáng hôm nay, lòng cô lại lửng lơ giữa chừng.
Giống như khi giẫm lên một tấm ván trôi nổi, lúc đầu sẽ thích cảm giác lơ lửng, nhưng sau một thời gian dài thì không vững chắc.
Nghĩ đến chuyện này, Nhạc Thiên Linh đột nhiên thấy hơi nóng lòng. Muốn có cảm giác chắc chắn, muốn có câu trả lời rõ ràng. Nhưng mà ——
Cô cụp đầu.
Cố Tầm lại ung dung, không mau đưa ra một câu trả lời, cô cũng không thể tự nhiên chạy tới bảo là “tôi đồng ý, cậu và tôi bắt đầu yêu nhau đi”.
Haizz. Nhạc Thiên Linh thở dài, ung dung xách bữa cơm tối mang về cho Cố Tầm. Lúc đứng trong thang máy, cô có nhắn tin bảo là mình về rồi nhưng anh không trả lời. Thế là Nhạc Thiên Linh cứ đi thẳng qua nhà anh.
Lúc giơ tay nhập mật mã, cô đột nhiên thấy trên cửa có dán một tờ giấy nhỏ.
Cảm giác hoảng sợ hồi cái lần mình bị theo dõi kéo nhau trở lại, Nhạc Thiên Linh lập tức hồi hộp nhìn quanh quất bốn phía. Khi chắc chắn không có ai đi theo phía sau, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu thì chợt phát hiện tờ giấy này hơi đặc biệt một xíu. Không phải tờ rơi quảng cáo mà là giấy ghi chú viết tay.
“Chào anh hàng xóm, em là cư dân sống ở lầu 17 phía trên. Em thường hay gặp anh trong thang máy nên rất có ấn tượng tốt với anh. Trưa này em thấy anh về nhà, định bắt chuyện nhưng nhìn anh có vẻ mệt mỏi nên thôi. Em mong rằng có thể làm quen với anh mà không quấy rầy anh, WeChat của em là: trae19981212 ”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô cau mày giật tờ giấy note xuống, vò trong lòng bàn tay rồi mới đẩy cửa đi vào.
Trong nhà yên lặng, chỉ có âm thanh từ máy điều hòa tạo ra, đèn không được bật mở, rèm cửa sổ cũng kéo lại, toàn bộ căn nhà rơi vào không gian mờ tối, chỉ có một tia sáng nhỏ le lói qua khe hở của rèm để chiếu lên ghế salon.
Cố Tầm nằm trên ghế salon, nhắm mắt ngủ.
Nhạc Thiên Linh rón rén đi tới, nhặt chiếc điện thoại rơi trên nền đất lên rồi định đánh thức anh dậy. Nhưng khi cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt êm dịu khi ngủ của Cố Tầm là tự nhiên cô lại không đành lòng gọi anh dậy.
Nhạc Thiên Linh đứng đó mấy giây rồi từ từ ngồi chồm hổm xuống. Đôi mắt cô lướt qua từng nơi trên khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại ở hàng lông mi dày.
Bởi vì người đã ngủ rồi nên cô mới có thể quan sát anh một lúc lâu mà không hề kiêng dè, không sợ bị người khác nhìn thấy mà cũng không sợ mình bị phát hiện.
Chẳng biết bao lâu trôi qua, chân cô đã tê rần nhưng vẫn muốn nhìn mãi. Được một hồi nữa, cô chợt nhớ lại tờ ghi chú dán ngoài cửa, thế là đưa tay chọc nhẹ vào má anh.
“Cáo già đi quyến rũ người ta khắp nơi.”
Nhạc Thiên Linh vừa nói xong thì hàng mi của Cố Tầm run nhẹ một cái. Cô hết hồn, lập tức đứng dậy.
Nhưng bởi vì cứ ngồi mãi một tư thế nên lúc bật dậy hai chân không có cảm giác, cả người cô lảo đảo té về phía ghế salon. Cũng may là tay chân cô linh hoạt, đôi tay kịp thời giơ ra chống lên thành ghế salon trước khi ngã ập lên người anh.
Khi đã chống cho người mình ổn định, Nhạc Thiên Linh nhìn chăm chăm xuống dưới, nhịp thở cũng ngưng bặt, cô chỉ cách Cố Tầm có hai cm.
Một hồi sau, khi chắc chắn là anh không bị đánh thức thì cô mới từ từ thở ra một hơi. Nguy hiểm thật, còn cách có xíu nữa thôi.
Có lẽ là do không biết làm sao, Nhạc Thiên Linh cứ duy trì tư thế này một lúc.
Khi tia sáng duy nhất chuyển từ ghế salon qua khuôn mặt của Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh nuốt nước miếng một cái.
Dù sao thì anh vẫn chưa dậy, dù sao anh chẳng biết gì hết. Thôi thì… Cứ như bị quỷ thần xui khiến, cô cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên gò má anh.
Có lẽ do đây là lần đầu đi hôn trộm người ta nên cô hơi hồi hộp, hô hấp rối loạn, chân mày nhíu chặt lại, chỉ chạm một xíu là thôi. Nhưng Nhạc Thiên Linh vừa ngẩng đầu lên thôi thì người đàn ông nằm dưới đã mở bừng mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt anh vẫn còn vẻ ngái ngủ, ngơ ngơ nhìn cô, có vẻ như không biết chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng ý thức cô thì lại vô cùng rõ ràng.
Trong cái khoảnh khắc mà Cố Tầm mở mắt ra, cô chợt cảm thấy mặt mình đạt tới độ sôi trào chỉ trong một giây, nóng tới mức câm nín.
“Tôi, tôi lỡ.”
Nhạc Thiên Linh nói xong thì chống tay định đứng lên. Ngay giây sau đó, Cố Tầm chợt nhấc tay vòng qua eo cô, ép cô vào trong lòng mình và xoay thuận thế xoay người.
Trời đất quay cuồng, Nhạc Thiên Linh bị đặt nằm xuống ghế salon, không ngờ rằng người mới đây còn lim dim buồn ngủ bây giờ lại trở nên mạnh mẽ chỉ trong một cái chớp mắt.
Ngay sau đó, Cố Tầm cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô. Cánh tay đang định giãy giụa đơ ra trong không trung, mắt thì trợn to. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, cứ từ từ mân mê môi cô.
Thời gian như ngưng đọng lại kể từ giây phút này, cô vẫn mở mắt, trong mắt toàn là khuôn mặt của anh. Nhưng cô không dám tin thứ nóng bỏng giữa môi là thật hay không.
Khi xúc cảm ướt át truyền tới môi, cả người cô giống như bị điện giật vậy, các tế bào giác quan toàn thân sôi trào, nhưng người thì vẫn cứng đờ từ đầu tới chân.
Một lát sau.
Cố Tầm chau mày, môi hơi tách ra, tông giọng trầm thấp như một làn hơi mỏng.
“Cậu mở miệng ra đi.”
Nhạc Thiên Linh cảm giác mình đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết nghe lệnh như một con robot.
Răng môi của cô hơi hé ra, không gian trong khoang miệng bị xâm chiếm, cái chạm ướt át tấn công trên diện rộng khiến Nhạc Thiên Linh tê dại.
Lưỡi của anh mềm mại nóng bỏng, rõ ràng chỉ hơi khuấy động, hơi mút lấy một chút thôi mà đã khiến dây thần kinh trong đầu cô lung lay.
Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ biết rằng hôn môi lại là một một việc tốn sức. Bàn tay cô dần dần không có lực chống đỡ, buông lỏng, đặt trên lưng anh.
Chỉ một cử động nhỏ này thôi đã kích thích Cố Tầm, khiến anh càng hôn sâu hơn.
Lát sau, một chút lý trí đã kéo về trong sự triền miên, Nhạc Thiên Linh chợt nhận ra là mình nên nhắm mắt. Nhưng khi cô nhắm mắt lại, thính giác cũng được phóng đại ngay tức thì.
Tiếng thở trầm khàn của Cố Tầm cứ phập phồng bên tai, xen lẫn với tiếng rên nhẹ phát ra từ cổ họng, khiến Nhạc Thiên Linh cảm thấy… Sao chỉ hôn thôi mà cũng gợi dục đến thế!
Chẳng biết qua bao lâu, khi Nhạc Thiên Linh cảm thấy mình thở hơi khó khăn, Cố Tầm mới dừng lại. Anh chống tay phía bên hông đầu cô, nhẹ nhàng hôn thêm một cái lên khóe môi cô.
“Anh cũng lỡ miệng.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Có ai vô tình mà hôn lưỡi luôn không vậy???
Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng nói chuyện.
Nhạc Thiên Linh nhắm mắt một lúc lâu rồi mới có dũng cảm mở mắt đối diện với anh. Đôi mắt cô hơi long lanh ánh nước, ngón tay cô giật giật, sau đó siết chặt quần áo của Cố Tầm.
“Em…”
“Khoan đã.”
Cố Tầm đột nhiên cắt ngang, “Để anh nói.”
Dường như linh cảm được anh sắp nói gì, ngón tay cô hơi thả lỏng ra, ngay sau đó lại siết chặt.
“Đây là lần đầu tiên anh bị con gái hôn.” Cố Tầm cong môi, “Em phải chịu trách nhiệm.”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô xấu hổ, muốn lập tức đứng dậy nhưng người trước mặt lại bất động, đẩy không ra, chặn lại như một bức tường.
“Nhạc Thiên Linh.”
Cố Tầm giữ nguyên tư thế, cúi người nhìn cô, vẻ mặt bỗng dưng nghiêm túc, “Anh muốn chính thức nói cho em biết rằng, trước kia Lâm Tầm thích em, mà bây giờ Cố Tầm cũng thích em.”
“Anh cũng phải mất một khoảng thời gian mới tiếp nhận được chuyện này. Nhưng chuyện đó không quan trọng, tóm lại là người đang ở trước mặt em bây giờ thật sự rất thích em.”
Khi Cố Tầm thốt ra chữ cuối cùng, Nhạc Thiên Linh cảm giác như mình vừa rơi khỏi đám mây chao đảo, té xuống mặt đất mềm mại mà vững chãi.
Trái tim không chắc chắn, muốn biến nó thành chắc chắn thì chỉ cách một con đường. Nhạc Thiên Linh vẫn nói với anh.
“Rất thích… là thích bao nhiêu?”
Giữa những tia sáng chập chờn trong phòng khách, Nhạc Thiên Linh thấy đôi con ngươi sâu thẳm của Cố Tầm.
“Anh không biết trả lời câu hỏi này của em thế nào.”
“Ờm…”
Nhạc Thiên Linh thả tay, cố gắng không quan tâm nhưng vẫn không nhịn được, đâm đầu vào bế tắc.
Cô đã từng bị ngó lơ, từng bị từ chối, những việc này đều là sự thật khách quan.
Không nhận được tình yêu đầy đủ, có lẽ cô rất khó đặt mình ngang hàng với anh.
“Vậy thôi….”
“Đây không phải là chuyện có thể xem xét, chưa có ai phát minh ra một mức tiêu chuẩn.” Cố Tầm đột nhiên cắt ngang, chăm chú nhìn vào mắt cô, “Anh không có cách nào lấy một thứ có thể tham chiếu để so sánh cho em xem.”
“Bởi vì anh đã lớn thế này rồi,”
Khi nói câu này, ánh mắt của Cố Tầm chợt dịu dàng hẳn đi, giống như dòng suối ấm, nhấn chìm cô gái trong mắt anh.
“Chưa từng thích một cô gái nào, chỉ thích mỗi em.”
Nói xong, Cố Tầm đột nhiên vùi đầu cạ cạ bên tai cô, giống như là ngại ngùng, lẩm bẩm nói: “Anh vừa bảo rồi mà, em là mối tình đầu của anh.”