Vẻ mặt Chu Thời Uẩn câm nín:
– Anh thế này là đang dọa người.
Chu Chính Hiến nhướng mày, rất bình tĩnh:
– Sao em biết?
– …
Đúng lúc này, Chu Diễn đẩy cửa đi vào:
– Thưa đại thiếu gia, quản gia nói Lâm tiểu thư đến rồi!
Chu Chính Hiến ừ một tiếng, xoay người nói với hai người trong phòng:
– Các em ra ngoài trước đi.
Tô Căng Bắc chớp chớp mắt, nếu cô không nhìn lầm, ban nãy khi Chu Chính Hiến nghe ba chữ “Lâm tiểu thư” đã nở nụ cười, không phải nụ cười ôn hòa bình thường mà là… nụ cười thực hiện được gian kế?
Tô Căng Bắc với đầy bụng nghi hoặc được Chu Thời Uẩn đưa ra khỏi phòng, chờ khi gặp được “Lâm tiểu thư” kia trên hành lang, dường như cô mới hơi hơi hiểu ra.
Chủ nhân của Chu gia không phải đang chơi… khổ nhục kế đấy chứ?
Tô Căng Bắc và cô gái đi tới kia nhìn nhau, cô ấy có mái tóc ngắn gọn gàng, vóc người mảnh khảnh, tướng mạo xuất chúng nhưng khiến người ta có cảm giác tiêu điều cô liêu, có vẻ là một cô gái rất cá tính…
Hai người đi lướt qua nhau, nhưng cô không bỏ qua nét lo âu nơi đáy mắt cô gái ấy, xem ra cô ấy rất lo cho Chu Chính Hiến.
– Chu Thời Uẩn, anh cả anh… đang cua gái sao?
Chu Thời Uẩn hơi khựng lại:
– Sao có thể?
– Không thể? Vậy cô gái kia là ai? Bác sĩ à?
Chu Thời Uẩn quay đầu nhìn, nhưng cô gái kia đã bước vào phòng.
Tô Căng Bắc cong môi cười:
– Tuy cùng là anh em nhưng em nhìn ra rồi, anh của anh giác ngộ cao hơn.
Chu Thời Uẩn liếc cô:
– Giác ngộ gì?
– Giác ngộ về phụ nữ.
Nói xong, Tô Căng Bắc phát hiện ánh mắt người bên cạnh hơi u ám, bèn ho khan mấy tiếng, vội dời đề tài:
– Đột nhiên thấy anh cả đứng trước mặt, em có chút không quen, Chu Thời Uẩn, anh của anh cao cỡ cỡ anh nhỉ…
Chu Thời Uẩn ừ:
– Về phòng thôi, mệt rồi.
Tô Căng Bắc gật đầu, vội đuổi theo bước chân anh.
Trưa hôm sau Tô Căng Bắc thức dậy, sau khi dậy mới phát hiện đã qua giờ ăn sáng quy định của Chu gia từ lâu, bèn bật dậy khỏi giường.
– Đồ của mình đâu?
– Trên đất kìa, sao chị cẩu thả vậy hả, quần áo cứ vứt lung tung.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nói, Tô Căng Bắc giật mình, nhìn người đang ngồi trên sofa nhỏ:
– Sao em lại ở đây?
Mặt Thiệu Tố Oánh u ám:
– Tối qua em tới, có điều khi em tới thì chị ngủ rồi.
– Chị hỏi sao em ở trong phòng chị?
– Đợi chị dậy, ai ngờ chị dậy muộn như vậy.
Thiệu Tố Oánh đứng lên:
– Có điều chị yên tâm, anh hai đặc biệt dặn không được đánh thức chị.
– …
– Còn chưa dậy à, sắp bắt đầu bữa trưa luôn rồi.
Tô Căng Bắc đánh răng rửa mặt xong, thay bộ đồ mới Chu gia đưa tới.
Hai người đi về phía sảnh ăn trưa, Thiệu Tố Oánh vừa đi vừa càu nhàu:
– Chị nói xem anh cả làm sao thế, giả bệnh dọa người, hại em từ xa như vậy chạy về, anh ấy đã lớn chừng đó rồi mà thật là.
– Ố? Em biết anh ấy giả bệnh à?
Thiệu Tố Oánh cười:
– Hôm qua lúc em đến, họ không cho em vào phòng thăm anh ấy, sau đó chị đoán xem thế nào, một cô gái từ bên trong bước ra, sau đó anh cả đuổi theo cô ấy ra ngoài. Dù sao Chu Diễn đã khai với em rồi, anh cả chính là giả bệnh để lừa gái, em nói chị hay, bên bà ngoại còn chưa biết đâu, tưởng anh ấy bệnh thật, chị nói xem anh cả có phải quá ấu trĩ không?
Tô Căng Bắc cười khẽ:
– Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, sau đó thì sao, cô ấy đi đâu?
– Cô ấy…
– Thiệu Tố Oánh.
– Có!
Thiệu Tố Oánh từ từ xoay người, khi nhìn thấy hai người phía sau thì sắc mặt cứng đờ:
– A… anh cả, anh ở đây à, anh hai cũng ở đây nhỉ, ha ha ha ha, thật trùng hợp.
– Là rất trùng hợp.
Chu Chính Hiến đi tới, hạ mi mắt nhìn Thiệu Tố Oánh:
– Nghe nói cô muốn em đi du học, đúng là rất có tầm nhìn.
Thiệu Tố Oánh chớp chớp mắt, trong lòng than khóc, biết không thể nào nói xấu sau lưng anh ấy mà!
– Tầm nhìn gì chứ, trong nước cũng rất tốt mà, anh hai, anh nói xem có đúng không?
Thiệu Tố Oánh ra sức nháy mắt với Chu Thời Uẩn, hi vọng anh có thể nói giúp cô, nhưng sau đó cô phát hiện ánh mắt anh luôn dõi theo Tô Căng Bắc, căn bản không thèm nhìn tới cô.
Hết cách, Thiệu Tố Oánh đành nắm tay áo Tô Căng Bắc:
– Này, chị mới nói chị đói phải không, đi đi, chúng ta mau đi ăn cơm nào.
Tô Căng Bắc:
– Chị có nói à…
– Có!
Ăn cơm xong, Tô Căng Bắc và Chu Thời Uẩn dẫn Ô Đồng đi tản bộ.
Điện thoại di động vang lên, Tô Căng Bắc để Ô Đồng vào lòng Chu Thời Uẩn rồi nhìn màn hình, là Tiết Ảnh:
– A lô, A Ảnh.
– Căng Bắc, cậu chạy lên núi hồi nào vậy, ăn mặc kiểu gì thế, gái quê à?
Tô Căng Bắc ngẩn người:
– Sao cậu biết?
– Đầy trên mạng đều là ảnh gái quê của cậu, cậu còn hỏi mình làm sao biết?
Tô Căng Bắc hít sâu một hơi:
– Ảnh gái quê… đầy trên mạng?
– Phải, trên mạng còn nói có phải cậu về quê hay không, phụt… cười chết mất, nhà cậu dọn lên núi hồi nào chứ?
– Đợi chút, cậu để mình xem cái đã, cúp nhé!!!
Tô Căng Bắc kinh hoàng cúp điện thoại, đối với loại nghệ sĩ bắt buộc phải xuất hiện trước công chúng với trạng thái tốt nhất như cô mà nói, ảnh gái quê tuyệt đối là vết nhơ lớn trong cuộc đời!
Chu Thời Uẩn nghi hoặc nhìn cô:
– Em sao thế?
– Chu Thời Uẩn… không phải nói nơi đó khoa học kỹ thuật lạc hậu sao, ai lại chụp em chứ? Còn up lên mạng nữa!
Nếu biết sẽ như vậy, cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không thay bộ đồ của mình ra!
Chu Thời Uẩn:
-…
Tô Căng Bắc run tay mở weibo, quả nhiên, cô lại lên hot search.
#Tô Căng Bắc nhà quê#
Người up ảnh đầu tiên là ai đã không quan trọng nữa, Tô Căng Bắc nhìn các tài khoản weibo nổi tiếng ra sức giúp cô tuyên truyền ảnh “gái quê”, trong nháy mắt, ngay cả tâm muốn chết cô cũng có.
Sớm biết thế thì đừng ham chơi, nhất định đem mấy bộ hoa hòe nhất của Lưu Đình Đình ra mặc, bây giờ đúng là anh minh hủy hết rồi.
– Tên khốn kiếp nào…
Tô Căng Bắc nức nở lao vào người Chu Thời Uẩn và… Ô Đồng, không sai, cô nức nở thật, Tô Căng Bắc quanh năm suốt tháng không khóc được mấy lần giờ đây muốn lớn tiếng khóc rống.
Khóe môi Chu Thời Uẩn hơi co giật, cầm điện thoại di động trên tay cô lên xem.
Trong ảnh, kiểu tóc và quần áo Tô Căng Bắc có chút lôi thôi lếch thếch và quê mùa, động tác… ừm, tư thế ngồi bệt trên giường đá hơi bất nhã, quả thực cùng với hình tượng bình thường trước công chúng của cô như một trời một vực.
Ý cười trong mắt Chu Thời Uẩn dần đậm hơn:
– Ổn mà, đâu có xấu.
– Thật chứ?
Chu Thời Uẩn thành khẩn gật đầu.
Tô Căng Bắc lau nước mắt, oán hận đưa điện thoại di động đến trước mắt Ô Đồng:
– Đẹp kêu một tiếng, xấu kêu mười tiếng.
Ô Đồng:
– Méo?
Tô Căng Bắc:
– Tin tưởng hai người một lần!
