“Ồ.” Thẩm Minh bật cười, anh vừa cười thì đã “lộ nguyên hình”, hình tượng khác hẳn với Thẩm Trình, “Sao nhìn ra được vậy? Chúng ta mới gặp nhau vài lần thôi mà.”
Thẩm Trình cũng nhìn về phía Tri Nhạc.
Tri Nhạc nghĩ đoạn, tựa như cậu không biết nên nói như thế nào, cuối cùng cậu đáp: “Đôi mắt của hai người, không giống nhau.”
Chu Tĩnh đảo mắt, đánh giá đôi mắt của Thẩm Minh và Thẩm Trình, Thẩm Minh bị cận nhẹ, khi nhìn người nhìn vật sẽ hơi nheo mắt lại, nhưng dáng mắt của hai người không khác nhau nhiều, đều sâu hun hút rất có hồn. Cô chợt hiểu ra hẳn Tri Nhạc đang chỉ ánh mắt của hai người họ.
“Anh trai vẫn luôn, nhìn em, còn anh vẫn luôn, nhìn chị ấy.” Tri Nhạc bổ sung nốt.
Mọi người sửng sốt.
Chu Tĩnh vuốt lọn tóc bên tai, sắc mặt hơi ngượng ngùng.
Thẩm Trình khẽ nhướng mày, trong mắt có chút ý cười, Thẩm Mình thì sung sướng cười rộ lên, nhìn Chu Tĩnh một cái, sau đó anh nhìn Tri Nhạc và Thẩm Trình, đặc biệt còn dừng trên mặt Thẩm Trình một lúc, cười thâm sâu, nói: “Thú vị lắm. Tri Nhạc, em thú vị lắm.”
Hôm nay Thẩm Trình và Thẩm Minh đều còn việc phải làm, ra khỏi nghĩa trang thì đường ai nấy đi, tự lái xe của mình rời khỏi đó. Thẩm Trình đưa Tri Nhạc về nhà trước đã. Ánh dương ló rạng, ánh nắng bao trùm lên mọi thứ.
Tri Nhạc ngồi trên ghế phó lái nghiêng đầu nhìn Thẩm Trình.
Vẻ mặt Thẩm Trình bình tĩnh, thong dong, điều này khiến Tri nhạc rất khó đoán được tâm trạng của hắn qua vẻ ngoài.
Chuyến đi đến nghĩa trang hôm nay làm Tri Nhạc nhớ tới cha mẹ của mình. Ngày giỗ của cha mẹ cậu thì một vào mùa thu, một vào mùa đông, nhưng vì an táng cha mẹ gần nhà nên lúc nào cũng có thể đến thăm.
“Suy nghĩ gì thế?” Đèn đỏ sáng lên, Thẩm Trình đột ngột cất giọng.
“Ba mẹ em cũng, được chôn cùng nhau.” Tri Nhạc nói.
Mẹ cậu qua đời trước, cha cậu đã để lại một chỗ chôn trước, vốn định đợi trăm năm sau mới dùng, ai ngờ cha lại mất sớm, lại về chung một chỗ với vợ mình. Đây đều là những gì Giang Thiện Nguyên nói với cậu.
“Ở bên nhau thì tốt.” Tri Nhạc nói tiếp: “Chú Thẩm, dì Thẩm đều không cô đơn.”
Thẩm Trình chăm chú nhìn đèn giao thông ở phía trước, cũng không biết là hắn không nghe thấy hay không muốn nói chuyện, hắn không đáp lời.
Hôm nay Thẩm Trình về muộn hơn mọi ngày, Tri Nhạc đợi hắn thì đã ngủ rồi, Thẩm Trình không lên phòng làm việc để tăng ca, tắm rửa xong thì về phòng ngủ, không lâu sau hắn cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ cùng Tri Nhạc.
Không biết qua bao lâu, Tri Nhạc bị tiếng hít thở nặng nề bất thường bên cạnh đánh thức, cậu mở mắt ra, nương theo ánh đèn ngủ thấy Thẩm Trính nhíu chặt màu trong cơn mơ, mí mắt run run, thở hổn hển.
“Anh ơi.”
Tri Nhạc ngồi bật dậy nắm lấy tay Thẩm Trình, vừa gọi vừa lay hắn.
Thẩm Trình thở mạnh một hơi, mở bừng mắt ra, thoát khỏi trạng thái bị bóng đè trong mắt là sự thống khổ.
Hắn thất thần một lát rồi nhanh chóng tỉnh táo lại. Thẩm Trình ngồi dậy, chậm rãi bình ổn hơi thở, uống sạch cốc nước để trên tủ đầu giường, dưới ánh đèn, trên trán Thẩm Trình như có một lớp mồ hôi mỏng.
“Không sao.” Thẩm Trình nói với Tri Nhạc, ý bảo cậu ngủ tiếp đi.
Tri Nhạc vẫn ngồi, trên đùi đắp chăn mỏng, cậu lo lắng nhìn Thẩm Trình, vẫn ngồi cùng hắn, đến khi hắn đã hoàn toàn bĩnh tĩnh lại rồi nằm xuống thì cậu mới nằm xuống theo.
“Lại gặp, ác mộng ạ?” Tri Nhạc nằm nghiêng, nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Trỉnh vốn đang nằm thẳng cũng nghiêng người, mặt đối mặt với Tri Nhạc, nhìn vào mắt cậu.
Đã rạng sáng 2 giờ rồi, nửa đêm bỗng thức giấc nên hai người cũng hết cơn buồn ngủ.
Ngoài cửa sổ vạn vật đều yên lặng, ánh trăng như nước, đôi mắt đen nhánh của Tri Nhạc nhìn Thẩm Trình, trong mắt lộ rõ vẻ quan tâm. Thẩm Trình không có thói quen bộc bạch tất thảy cho người khác mà đêm nay, giờ phút này, đối diện với đôi mắt ấy, bống nhiên hắn lại muốn nói gì đó.
“Cậu còn gì muốn hỏi sao?” Giọng Thẩm Trình có chút kìm nén, hắn khẽ nói: “Muốn hỏi gì cũng được.” dừng một lát rồi bổ sung: “Đêm nay tôi đều sẽ trả lời cậu.”
Tri Nhạc chớp chớp mắt giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Sáng nay rời khỏi nghĩa trang, đúng là có mấy suy nghĩ quanh quẩn trong lòng cậu, ví dụ như hai anh không hòa hảo sao; có phải anh không vui không vân vân, nhưng lúc ấy cậu không mở miệng, đến bây giờ Tri Nhạc chỉ nhớ mang máng. Với cậu thì việc hỏi han không còn ý nghĩa gì nữa, cậu quan tâm đến cái trước mắt, đến chuyện đang xảy ra, đến thứ mình đang cảm nhận hơn.
“Anh đừng sợ. Đừng đau khổ.” Cuối cùng Tri Nhạc nói như vậy.
Cậu vươn tay nắm lấy bàn tay cũng đang để ngoài chăn của Thẩm Trình, mười ngón đan nhau, nhiệt độ ấm áp chậm rãi truyền qua đầu ngón tay.
Thẩm Trình không rút tay ra, tùy ý để Tri Nhạc nắm.
“Không sợ, cũng không đau khổ.” Thẩm Trình thấp giọng nói: “Chỉ là trong lòng còn chưa thể buông xuống hoàn toàn.”
“Chị Tiểu Tĩnh nói, trong lòng anh, có khúc mắc.” Tri Nhạc nhìn lồng ngực Thẩm Trình, hơi mê man: “Đó là cái gì ạ?”
“Nơ bướm.” mặt Thẩm Trình vô cảm nói.
Tri Nhạc:……?
Hiếm khi Thẩm Trình pha trò, đối phương lại không hiểu rõ lắm, nhưng vẻ mặt thêm phần mờ mịt và kinh ngạc của Tri Nhạc lại vô cùng thú vị, khóe môi Thẩm Trình khẽ cong khóe môi, không khí ủ dột do ác mộng giữa đêm kéo đến như tiêu tán hết.
“Năm ấy tôi sắp lên mười một.”
Thẩm Trình quay mặt nhìn Tri Nhạc, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt người này là bóng hình phản chiếu của người kia, tay hai người tùy ý nắm lấy nhau ở ngoài chăn. Lần đầu tiên Thẩm Trình kể câu chuyện đã bị vùi sâu trong nội tâm hắn cho người khác nghe.
Trước khi Thẩm Trình và Thẩm Minh lên mười một thì cuộc sống hết thảy đều trôi qua trong yên bình, gia đình hòa thuận, nhưng mùa hè năm ấy, cha Thẩm và mẹ Thẩm đã có một cuộc khắc khẩu. Dù là vợ chồng thế nào thì đều không thể tránh những cuộc đôi co cãi cọ nho nhỏ, cha Thẩm mẹ Thẩm cũng không phải ngoại lệ, thỉnh thoảng họ cũng cãi nhau, nhưng lần này không hiểu sao lại kịch liệt đến lạ.
Bọn học chiến tranh lạnh gần hai tháng, chỉ cần mở miệng nói chuyện là sẽ lại dẫn đến một cuộc tranh chấp mới.
Trong nhà lặng ngắt đầy mùi thuốc súng.
“Ông không có thời gian quan tâm những chuyện này đâu.” Khi ấy Thẩm Thái Viễn hẵng còn trẻ, ông còn bận bành trướng bản đồ thương nghiệp của Thẩm thị, không có thời gian và sức lực đi lo cho mâu thuẫn vợ chồng giữa con trai và con dâu. Một ngày nọ, ông nói với hai đứa cháu trai: “Là kết tinh của họ, có lẽ hai đứa sẽ nghĩ ra biện pháp nào đó.”
Trước đó hai anh em song sinh đã cố gắng hết sức trong khả năng cho phép rồi, ví dụ như truyền lời giúp cha mẹ, chia ra nói chuyện với họ, hoặc tạo cơ hội đàm phán trong hòa bình cho cả hai, nhưng tất cả đều không hiệu quả đáng kể.
Bé trai mười mấy tuổi thường không thể tinh tế, thành thục, đa sầu đa cảm như các bạn nữ đồng lứa, nhưng giờ đây bầu không khí trong nhà hơi khủng bố, nó khiến họ cảm nhận được một loại nguy cơ.
Đúng là không thể cứ để chuyện này tiếp diễn được nữa.