Ngay cả Alec cũng không biết luôn à?
Cô bé tỏ vẻ bất mãn hơi lắc lắc cái đầu bé tí
– Những chiếc hộp kí ức chính là bảo vật của gia tộc phù thủy chúng em. Mỗi thế hệ phù thủy có nhiệm vụ canh giữ những chiếc hộp này đến khi nào chủ nhân của kí ức nhận lại nó thì thôi. Có một câu chuyện về sự ra đời của những chiếc hộp kí ức mà phù thủy như chúng em được nghe vào mỗi buổi tối đấy. Chắc mọi người không biết đâu. Thế thì nghe em kể này. Thuở sơ khai, có ba anh em nhà phù thủy vô cùng quyền năng. Họ sỡ hữu mọi sức mạnh mạnh nhất trên đời. Nhưng đến cái tuổi gần đất xa trời thì ba anh em mới quyết định tạo ra một cái gì đó thật ý nghĩa. Và họ đã tạo ra những chiếc hộp chứa kí ức của riêng họ. Người anh cả tạo ra chiếc hộp chứa kí ức đau buồn để có thể quên đi những phiền muộn trên thế gian. Người chị thứ thì tạo ra chiếc hộp chứa kí ức vui vẻ để trân trọng và giữ gìn những điều vui vẻ mà ta có được. Còn người em út, ông ấy tạo ra chiếc hộp chứa sức mạnh để có thể sống một cuộc đời an nhàn vô lo vô nghĩ.Và thế là ba chiếc hộp kí ức được ra đời. Tương truyền rằng khi chủ nhân của kí ức đến để nhận lại nó thì ba chiếc hộp sẽ tự động hòa làm một và tỏa ra ánh sáng. Chiếc hộp sẽ càng phát sáng khi càng đến gần chủ nhân của nó. Thế nên em mới biết chị chính là Hypatia vì nhiều năm trước cô ấy đã nhờ gia tộc em canh giữ kí ức mà. Nhưng em cũng chẳng biết từ bao giờ truyền đến đời em thì chiếc hộp sức mạnh biến mất.
– Chiếc hộp sức mạnh biến mất sao?
– Vâng. Lâu lắm rồi
Cô bé nheo mắt lại có chút không vui
– Vậy… Vậy… Oralie, em chính là Hypatia? – giọng của Alec hơi run rẩy. Gương mặt anh ngổn ngang cảm xúc.
– Chị chắc hẳn là kiếp sau của cô ấy – cô bé khẳng định
– Chuyển kiếp ư? Không thể nào! – tôi phủ định, mặc dù, tôi có tin vào việc chuyển kiếp ấy
– Chị không tin thì tùy chị nhưng gia tộc em đã canh giữ chiếc hộp kí ức này hơi bị lâu rồi đấy. Đã đến lúc nó phải về nơi nó thuộc về rồi.
Vừa dứt lời cô bé liền nhanh chóng mở chiếc hộp ra.
Một thứ ánh sánh chói lóa đậm vào mắt của tôi nhanh đến độ tôi chưa kịp phản ứng. Tôi như bị đánh bật ra phía sau vậy. Thứ ánh sáng ấy che phủ mọi thứ xung quanh tôi. Bên tại tôi còn nghe văng vẳng tiếng la hoảng hốt của Alec.