– vậy bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi?
Hạ Kỳ Như tò mò, Hoài Vương chỉ chờ có thế lập tức nói ngay.
– ta đã 60 tuổi rồi.
Thế nên tiểu nha đầu, ngươi mau gọi ta một tiếng ông nội đi.
So với ngươi, ta mới là ông nội hàng thật giá thật nhé.
“…”
Hạ Kỳ Như cẩn thận nhìn Hoài Vương lần nữa, da dẻ trắng trẻo mịn màng, đến nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng không có, tóc đen nhánh dài mượt, thân thể hữu lực làm gì giống một ông cụ 60 tuổi chứ?
Thế này cũng quá lừa người rồi đấy.
Tam quan của cô sắp bị hủy nát rồi.
– ồ, nói tiếp đi.
Nội tâm Hạ Kỳ Như điên cuồng gào thét, ngoài mặt lại cực kỳ dửng dưng.
Hoài Vương tuy ấm ức nhưng sau vẫn ngoan ngoãn kể tiếp.
– sau đó…
Hắn vì biết ơn Hoàng Cảnh Hạo cứu mình nên ở lại Phong Nguyệt cốc, truyện thụ võ công lẫn y thuật cho bọn họ, còn giúp bọn họ thiết kế bẫy, lập mê cung để bảo vệ sơn cốc này.
Kết quả không ngờ tới Hoàng Cảnh Hạo lại bán đứng hắn, vì một cuốn bí tịch không rõ thật giả mà giao hắn cho võ lâm minh chủ xử lý.
Hoài Vương bất đắc dĩ mới phải đả thương Hoàng Cảnh Hạo rồi bỏ chạy.
– lúc đó ta chỉ đánh ngất huynh ấy, ai biết sau đó giang hồ lại nói ta bất nhân bất nghĩa, ngay cả ân nhân cứu mang của mình cũng giết chứ, ta lúc đó liền quay lại cốc hòng tìm ra chân tướng, không ngờ lại bị Cảnh Thiên hiểu lầm, còn ép ta nhảy xuống vực, ta cũng bất đắc dĩ lắm mới phải giả chết, chờ thời cơ báo thù.
Hoài Vương nói đến đây, ngực liền ưỡn thẳng, ngôn từ cực kỳ chính nghĩa lẫm liệt, mắng bọn giang hồ chính phái không ra một cái gì, nhưng lúc hắn liếc sang nhìn tiểu cô nương đối diện, thấy cô không để ý cho lắm lại bắt đầu giải thích, trong giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ.
– tiểu cô nương, ta hoàn toàn không có ý hại cô nương và Tiểu Thiên, khi ta biết hai người bị thuộc hạ của ta bắt nhầm, ta đã lập tức đến tìm hai người giải thích, ai biết cô nương và Cảnh Thiên lại rời đi rồi, ta thật sự không có ý định làm hại hai người đâu, thật đấy.
Hạ Kỳ Như nghe Hoài Vương giải thích xong, bình tĩnh tổng kết lại toàn bộ câu chuyện trong một câu ngắn gọn.
– ta hiểu rồi, cốc chủ Phong Nguyệt cốc cứu ngươi, nhưng ngươi lại lấy ơn báo oán, giết chết cả nhà người ta, độc chiếm vị trí cốc chủ này.
Cô không dùng từ nghi vấn mà là trực tiếp khẳng định, Hoài Vương hơi giật mình nhưng vẫn cố gắng giải thích.
– tiểu cô nương, ta không biết Cảnh Thiên đã nói gì với cô, nhưng ta thật sự không phải hung thủ hại chết cả nhà nó, bao nhiêu năm nay ta luôn tìm hung thủ thật sự hại chết Cảnh Hạo huynh, cô nhìn xem những người năm xưa tham gia vào vụ này đều bị ta đưa đến đây rồi, ta tin sớm muộn gì cũng có thể tìm được kẻ chủ mưu mà thôi.
Hạ Kỳ Như vẫn bình tĩnh nhìn hắn, nói như lẽ đương nhiên.
– ừm, không phải đã tìm được rồi đấy à.
– gì cơ?
Hoài Vương ngẩn người một lúc mới phát hiện ra cô đang nói mình, bản thân hắn xém chút bị cô chọc cho tức chết.
Con ranh này sao lại khó đối phó như thế chứ?
Ngày đó đến Cảnh Thiên còn bị hắn lừa, vậy mà cô lại không chút dao động.
Nhìn mặt rõ ngu mà sao thông minh thế?
May cho Hoài Vương là Hạ Kỳ Như không đọc được suy nghĩ của ông ta, nếu không ngày này năm sau nhất định là ngày giỗ của ông rồi.
– lải nhải thế đủ rồi, mau ngủ đi, mai ngươi còn phải dẫn đường cho ta đấy.
– tiểu nha đầu, ngươi có thể cho ta một viên thuốc giải không, ngươi nhìn xem ta đã thành bộ dạng này rồi, nếu còn trúng độc nữa, ta sợ không qua nổi tối nay mất.
Hoài Vương ra vẻ khổ sở nói, Hạ Kỳ Như hơi nhìn hắn, sau vẫn đồng ý cho hắn một viên thuốc.
Nhưng là cái viên thuốc mà mỗi tháng phải uống một lần kia, hơn nữa Hoài Vương uống xong rồi cô mới nói sự thật.
“…”
Hoài Vương nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn bị cô chọc cho tức phun ra máu.
Đây nào phải tiểu nha đầu, đây là ma quỷ mới đúng.
So với hắn, cô còn độc ác hơn nhiều.
Hạ Kỳ Như tỏ vẻ cực kỳ vô tội.
Ta chỉ là trả lại những gì ngươi muốn làm với bọn ta thôi mà, ngươi tức cái gì chứ?
Hoài Vương: “…”
Hắn đã tạo cái nghiệt gì mà lại bị con ranh này ám trúng chứ!!!!!!!!
…