Nghe vậy, ba người Lam Như Đình lại nhìn nhau, ánh mắt nhìn Viên Cương càng lộ vẻ thú vị.
Ngưu Hữu Đạo cũng gật đầu nói:
– Ừm, phung phí sau này đừng trách ta bắt thôn trả lại tiền. Tiền của ta cũng vất vả kiếm được, nó dùng để giải nạn, không phải để người ta phung phí.
Mấy tiểu tử liên tục gật đầu, Đại Bổng vỗ ngực nói:
– Đạo ca yên tâm, chúng ta biết kiếm tiền không dễ, huynh chịu bỏ nhiều tiền như vậy cho thôn đã là tốt lắm rồi, sao có thể phung phí, trở về chắc chắn ta sẽ nói rõ ràng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói:
– Vậy là tốt rồi.
Viên Cương khua tay nói:
– Được rồi, quay trở về hết đi.
Lời của hắn ta vẫn khá có tác dụng, mấy tiểu tử nghe vậy liền rời đi, vừa đi mấy bước lại quay đầu lại vẫy tay:
– Cương tử ca, Đạo ca, chúng ta đi về trước, các huynh đi sớm về sớm nha!
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười khoát tay, Viên Cương đứng thẳng tắp đưa mắt nhìn. Đợi đến khi không thấy người đâu nữa, Viên Cương quay người nói với Ngưu Hữu Đạo:
– Đi thôi!
Lam Như Đình ngồi trên lưng ngựa cười nói:
– Viên huynh đệ, biết cưỡi ngựa không?
Ngưu Hữu Đạo quay đầu vui vẻ nói:
– Đừng nói cưỡi ngựa, máy bay, xe tăng hắn ta còn lái được mà.
– Máy bay? Xe tăng?
Lam Như Đình, Thương Triêu Tông, Thương Thục Thanh trăm miệng một lời cùng nhau trợn tròn mắt, bộ dạng vô cùng mờ mịt. Ba người nhìn nhau, cho là mình nghe lầm, nhìn những người khác cũng có vẻ mông lung như mình mới biết không nghe lầm.
– Máy bay, xe tăng là vật gì?
Thương Thục Thanh hỏi một tiếng.
Vẻ mặt Viên Cương lạnh lùng không phản ứng gì. Ngưu Hữu Đạo cũng ý thức được mình lỡ miệng, cười ha ha nói:
– Đồ nông thôn ấy, các ngươi cũng chướng mắt, không nói nữa.
– Chúng ta kiến thức quá hạn hẹp.
Thương Thục Thanh thở một tiếng đáng tiếc, thấy người ta không muốn hỏi thêm thì cũng không hỏi nhiều nữa.
Lam Như Đình hất cằm về phía cuối con đường núi:
– Pháp sư đã trở về quê mà không muốn quay lại thăm một chút à?