– Thì ra là Tinh Thần Chi Sa, vậy cũng không quá ngạc nhiên, nếu như ngươi có Tinh Mâu Chi Quang, sẽ có thể dễ dàng tìm được loại Tinh Thần Chi Sa này, thứ này còn có rất nhiều diệu dùng thần kỳ!
– Còn có diệu dụng gì nữa?
Vân Thiên Hà hiếu kỳ hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mộng Ly nói:
– Tinh Thần Chi Sa có thể giúp người sử dụng ẩn giấu khí tức và huyết mạch, nếu như ngươi dùng nó, thì ta sẽ không thể cảm nhận được ngươi, cho dù ngay cả Võ Tôn Thiên Cảnh cũng không thể dễ dàng phát hiện, so với dùng công pháp ẩn giấu khí tức thì càng hữu hiệu hơn. Ngoài ra nó cũng có thể làm tài liệu chế tạo đồ vật ẩn hình, chế tạo binh khí, làm thuốc, công hiệu nhiều lắm!
– Thứ tốt như vậy, về sau nếu có cơ hội cũng phải chuẩn bị nhiều một chút, hiện tại Thần Ý Quyết của ta, chỉ cần cao thủ cao hơn ta hai bậc, liền có thể cảm nhận được, nếu có tinh Tinh Thần Chi Sa này, sau này gặp phải cao thủ, dùng để chạy trốn cũng tốt!
Mộng Lý đem cái bình trả Vân Thiên Hà, vẻ mặt chờ mong nói:
– Thiên Hà, hiên tại ngươi đã có Tinh Mâu Chi Quang, hay là chúng ta lên đỉnh núi thu thập thêm một ít Tinh Thần Chi Sa đi?”
– Không biết như thế nào mới tính là có Tinh Mâu Chi Quang?
– Đồ ngốc, Tinh Mâu Chi Quang chính là khi ngươi vận công, dẫn dắt ánh sáng tinh thần vào trong mắt, khi trước mắt ngươi hiện lên một mảnh ngân bạch, lại hiện lên những điểm lốm đốm, thì đó chình là Tinh Thần Chi Sa, người có Tinh Mâu Chi Quang, có thể thấy những gì mà người binh thường không thể nhìn thấy, không thể cảm ứng được!
Vân Thiên Hà chợt hiểu ra, nguyên lai lúc trước dùng Tinh Thần Chi Sa dung nhập vào Tinh Thần Chi Xích, khi đó những điểm lốm đốm hắn nhìn thấy, nguyên lai chính là Tinh Thần Chi Sa.
Hồi tưởng lại quá trình đó, Vân Thiên Hà nhanh chóng lĩnh ngộ ra một ít diệu dụng của Tinh Mâu Chi Quang.
Mộng Ly thấy biểu tình của Vân Thiên Hà, liền hiểu hắn đã biết cách sử dụng Tinh Mâu Chi Quang, lúc này lôi kéo cánh tay hắn, nũng nịu nói:
– Bình Tinh Thần Chi Sa này ngươi còn phải sử dụng, nhưng ta cũng muốn có một ít, Thiên Hà, ngươi giúp ta kiếm thêm đi mà, đi mà…
Bị Mộng Ly làm nũng dây dưa một hồi, Vân Thiên Hà nghĩ lại cũng không có việc gì quan trọng, mà lúc này trời cũng đã sáng, bèn nói:
– Trời đã sáng còn có thể tìm được không?
– Lẽ nào trời sáng sẽ không có ngôi sao nào hay sao, đồ ngốc, hiên tại dù ngươi tu luyện ban ngày cũng không có ảnh hưởng gì mà, chúng ta nhanh đi thôi!
Nói rồi, Mộng Ly lôi kéo cánh tay Vân Thiên Hà đi ra ngoài.
Vân Thiên Hà bất đắc dĩ đi sau Mộng Ly, đột nhiên nói:
– Nhưng khi tìm được Tinh Thần Chi Sa thì lấy gì để đựng?
Mộng Ly không kiên nhẫn nói:
– Lần trước không phải ngươi có một bình đựng Khôn Long đan phách sao, ta đã thu lại, loại bình này là có thể đựng được rồi, đừng dài dòng nữa, chúng ta đi mau!
…
Sáng sớm trên Thanh Long sơn, một tầng sương mù mỏng bao phủ, như phủ lên ngọn núi một tầng lụa xanh mỏng manh, cảnh sắc vô cùng ưu mỹ.
Không khí trong sơn lâm tươi mát, tuy rằng đang là mùa hè, nhưng ở đây lại vô cùng mát mẻ, nếu như đặt ở thời hiện đại, loại địa phương như vậy chắc hẳn sẽ là thánh địa du lịch.
Mộng Ly đi rất vội vàng, dọc đường hầu như là mang theo Vân Thiên Hà bay lượn trên ngọn cây, Vân Thiên Hà cũng không tức giận chút nào, thân thể như đang bay, hai người chạy nhanh tới sơn lâm, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Rất nhanh, không mất tới nửa canh giờ, Mộng Ly đã mang theo Vân Thiên Hà tới Thanh Long sơn.
– Đẹp quá!
Lúc này Mộng Ly cùng Vân Thiên Hà ngồi trên một khối đá, đầu dựa vào vai hắn, xuất thần nhìn cảnh trí dưới chân núi, không khỏi cảm thán một tiếng.
Vân Thiên Hà ôm vai Mộng Ly, nhìn cảnh sắc dưới chân núi, cũng có chút xuất thần.
– Này, đầu gỗ, đừng ngắm cảnh nữa, còn không mau tìm Tinh Thần Chi Sa đi!
Mộng Ly mới nghỉ được một hồi, bỗng nhiên nhớ đến chính sự, thấy Vân Thiên Hà đang ngây ra, liền giục hắn bắt đầu thu thập Tinh Thần Chi Sa.
Vân Thiên Hà thấy Mộng Ly vội vã muốn tìm Tinh Thần Chi Sa như vậy, đoán nằng có thể nàng sẽ lập tức dùng đến, cũng không lưu luyến cảnh trí mỹ lệ trong núi, liền vận công để tinh viêm chân khí tụ vào hai mắt.
Trên bầu trời mơ hồ có một điểm ánh sáng tinh thần lóe lên, Vân Thiên Hà lập tức đem ánh sáng tinh thần dẫn dắt vào trong mắt, nhất thời một mảnh ngân mang hiện lên.
Lúc này Vân Thiên Hà quét nhìn bốn phía, vạn vật giống như bị tinh hóa thành những nguyên tố đủ màu sắc, càng thêm vẻ kỳ dị, ngay cả mây mù trong núi cũng do rất nhiều nguyên tố thần kỳ cấu thành nên.
Đi về phía trước hai mươi bước, chỉ thấy trước mắt một đạo ngân mang trong suốt lóe lên, những điểm ngân sắc lấm tấm chi chít, đó chính là Tinh Thần Chi Sa, lúc này trong lòng Van Thiên Hà đại hỉ, không ngờ ở đây lại có nhiều như vậy.
Mộng Lý thấy biểu tình của Vân Thiên Hà, lúc này đưa chiếc bình cho hắn, nói:
– Thu thập nhiều một chút, bất quá không nên trực tiếp dùng tay để lấy, phải dùng tinh thần dẫn đạo chúng!
Vân Thiên Hà tiếp nhận chiếc bình, liền đi tới nới đốm sáng dày đặc, một tay mở bình, tay kia động tác nhẹ nhàng nhu hòa, giống như đang vuốt ve thứ gì đó, nhẹ nhàng dẫn đường, những điểm ngân sắc trong suốt chậm rãi chảy vào bình.
– Oa, thật là nhiều!
Khi Vân Thiên Hà lấy được Tinh Thần Chi Sa cho vào trong bình, chỉ thấy ngân mang lóe ra, Mộng Ly không nhịn được hoan hô một trận.
Sau khi Vân Thiên Hà góp nhặt xong một ở đây, phát hiện xung quanh còn cả mảng lớn, nhưng chiếc bình đã sắp đầy tràn rồi, vì vậy liền đậy lại giao cho Mộng Ly.
Mộng Ly nhận lấy giống như nhặt được bảo bối, thần sắc vô cùng mừng rỡ.
Vân Thiên Hà đem chiếc bình của mình mở ra, sau khi thu thập đầy bình, tuy thấy vẫn còn mảng lớn Tinh Thần Chi Sa có thể thu thập, bất quá sau này còn nhiều cơ hội, cũng không lưu luyến nữa, vì vậy quay sang Mộng Ly muốn hỏi xem nàng muốn gì.
Bất quá khi Vân Thiên hà quay sang nhìn Mộng Ly, đột nhiên trừng mắt nhìn.
Y phục của nàng lúc này trong mắt hắn cũng trở thành những điểm nguyên tố lóng lánh, nhưng đấy không phải trọng điểm, khiến hắn đổ mồ hôi chính là Mộng Ly hiện ra trước mắt hắn chỉ như đang mặc một tầng lụa mỏng.
Đây là một tràng cảnh rất dễ khiến người ta chảy máu mũi.
Tinh Mâu Chi Quang lẽ nào còn có khả năng nhìn xuyên thấu? Trong đầu Vân Thiên Hà đột nhiên hiện lên một ý nghĩ cổ quái, nếu như sau này đi trên đường, dùng Tinh Mâu Chi Quang để “ngắm cảnh” chẳng phải là rất tuyệt sao?
Nếu như kẻ tâm địa bất lương mà có Tinh Mâu Chi Quang, có lẽ hắn sẽ biến thành một kẻ biến thái chuyên môn rình trộm!