Hắn nói còn chưa nói xong, một luồng đao quang sắc bén bổ xuống khiến hắn phải hoành thương đón đỡ, đối diện đôi mắt phun lửa của Vũ Doanh Doanh.
– Cuối cùng là ngươi muốn sao?
Mục Trần đau đầu vặn hỏi.
– Giết ngươi!
Vũ Doanh Doanh nghiến răng giận dữ.
– Làm ơn đi, không phải giận ta như thế chứ, Linh Lộ ra sao ngươi không phải không biết, ngày trước ta có giết ngươi cũng không là gì, mà ngươi xem cuối cùng vẫn còn tha cho ngươi.
Mục Trần cố sức biện minh.
– Ngươi nói đó là tha ta sao?
Vũ Doanh Doanh càng thêm tức giận. Tên khốn này dám ôm ấp lấy nàng, sờ hết cả người, rồi còn hung hăng ném nàng xuống ao, thật đối với một cô bé mà nói, còn khó chịu hơn là giết người.
Mục Trần chột dạ, lần trước làm thế thật sự cũng có tâm trêu chọc Vũ Doanh Doanh, nhưng nói gì hắn cũng bị nàng chém hết hai đao, máu tuôi xối xả…
– Ngay bây giờ ngươi tự sát, thì ta tha cho ngươi.
Vũ Doanh Doanh hung hăng nói.
– Ặc?
Mục Trần gãi đầu cười khổ:
– Ta có ngu như vậy sao?
– Vậy thì để ta tới giết ngươi!
Vũ Doanh Doanh trợn trừng đôi mắt hung dữ.
– Doanh Doanh!
Một tiếng quát đột nhiên ngăn cản Vũ Doanh Doanh, đội ngũ của nàng cũng đã bay đến, một gã nam tử cao to bay đến cản trước mặt nàng ta. Hắn tỏ ra hoài nghi liếc nhìn Mục Trần, rồi quay sang nói nhỏ với Vũ Doanh Doanh:
– Mục tiêu của chúng ta là di tích, động thủ ở đây không thích hợp.
Vũ Doanh Doanh cau có hậm hực, không để ý đến lời của gã kia, chỉ phẫn nộ nhìn Mục Trần chằm chằm.
Lúc này Ôn Thanh Tuyền, Lạc Li và mọi người cũng bay đến đứng cạnh Mục Trần. Ôn Thanh Tuyền lại tỏ ra thích chí nhìn nghiêng ngó dọc hắn và cô nàng hung tợn kia.
– Nói vậy vị này chính là Mục đội trưởng của Bắc Thương linh viện phải không? Tại hạ Đặng Thông, đến từ Võ linh viện.
Gã cao to kia ra vẻ khách khí chào hỏi.
Mục Trần ngẩn người, kinh ngạc nhìn Đặng Thông rồi liếc sang Vũ Doanh Doanh. Hắn ta là đệ tử Võ linh viện, vậy tức là cô nàng Vũ Doanh Doanh cũng là đệ tử Võ linh viện?
– Ha ha, thì ra là Đặng đội trưởng.
Mục Trần cũng khách sáo ôm quyền đáp lại.
– Doanh Doanh, ngươi quen biết Mục đội trưởng ư? Hắn đắc tội gì ngươi? Nói không chừng là hiểu lầm thôi, mọi người nói ra là được rồi.
Đặng Thông quay lại truy hỏi Vũ Doanh Doanh, vẻ mặc nghi hoặc. Vũ Doanh Doanh phẫn nộ vô cùng, chẳng hề giả đò, mặc dù bình thường tính cách nàng ta cũng nóng như trái ớt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nổi giận đến điên cuồng như thế này.
– Ngươi hỏi hắn ấy!
Vũ Doanh Doanh quạu quọ chỉ thẳng mặt Mục Trần.
Mục Trần sửng sốt, chỉ vào mặt mình:
– Ta nói?
– Không được nói!
Vũ Doanh Doanh nổi cáu trừng mắt.
Mục Trần ngậm miệng xấu hổ. Đám người xung quanh thì khóe miệng giật giật, thật càng thêm tò mò câu chuyện giữa hai người này.
Vũ Doanh Doanh nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, bất giác đỏ mặt, hung hăng liếc Mục Trần đe dọa:
– Sắc chủng nhà ngươi cứ chờ ta, ta không bao giờ bỏ qua đâu!
Lần nữa nghe nàng ta gọi hắn là sắc chủng, Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền không khỏi hoài nghi nhìn Mục Trần.
Cơ mặt Mục Trần giật liên hồi, cảm giác bi ai như thanh danh sụp đổ.
Vũ Doanh Doanh nói xong, cầm chéo yển nguyệt đao bỏ đi. Đặng Thông nhìn thấy nàng bình tĩnh lại cũng thở phào, quay sang chào hỏi qua loa rồi từ biệt nhóm Mục Trần, nhanh chóng đuổi theo.
Mục Trần thở phào như trút được gánh nặng, nhưng vừa quay lại đã gặp ngay cặp mắt trêu tức của Ôn Thanh Tuyền.
– Lạc Li, ta thấy vẻ mặt Vũ Doanh Doanh e rằng đã chịu uất ức không ít đâu, chuyện này có vẻ không đơn giản.
Ôn Thanh Tuyền ríu rít lẩm bẩm.
Ôn Thanh Tuyền châm lửa còn thổi gió, Mục Trần nổi cáu trừng mắt lên.
Lạc Li mỉm cười, thần thái lạnh nhạt và bình tĩnh nhìn Mục Trần, ra vẻ hiểu chuyện:
– Nếu ngươi không tiện nói ra, thì không cần phải nói…
Mục Trần gượng cười. Lạc Li nói thì nói như vậy, nhưng hắn mà không nói, thật sự sẽ xong đời.
– Lúc nãy chẳng đã nói rồi sao, Vũ Doanh Doanh là người đầu tiên ta gặp khi bước chân vào Linh Lộ…
Mục Trần nhún vai, giản lược kể lại sự tình, dĩ nhiên cái chuyện “sảng khoái” kia thì hắn giấu biến, chỉ nói là “dạy dỗ nên thân” mà thôi. Nói gì thì lúc đó cái tâm của hắn cũng không trong sáng cho lắm.
– Đơn giản vậy thôi sao?
Ôn Thanh Tuyền cười hỏi vặn:
– Sao cô ta vừa gặp ngươi lại giống như nhìn thấy phu tử phụ lòng người ta, thề không giết không tha.
Mục Trần trề môi:
– Ngươi đâu phải vợ ta, ta giải thích với ngươi làm gì?
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt, nắn tay:
– Xem ra ngươi bị nàng ta đánh còn chưa đủ?
– Được rồi! Dù sao ngươi cũng tự chú ý đi, Vũ Doanh Doanh nhìn qua không có dấu hiệu từ bỏ, chuyện này ngươi tự làm tự chịu, ta không giúp.
Lạc Li lạnh nhạt cất tiếng
Mục Trần gật liên tục.
“Hứ!”
Ôn Thanh Tuyền hậm hực tức tối, không ngờ bị tên xấu xa chơi một câu.
Chính lúc đó, linh khí thiên địa dao động mạnh, rồi mọi người nhìn thấy không gian xung quanh Mộc Thần Sơn sáng lên những hoa văn đầy hào quang, linh trận khổng lồ hiện rõ ra.
Chính lúc linh trận viễn cổ xuất hiện, Mục Trần lấy ra Mộc Thần Bia cầm nơi tay, nhiệt độ nóng cháy tản ra không ngừng.
Ánh sáng xanh biếc từ Mộc Thần Bia tuôn đổ, thành một dòng sáng xanh chảy ra.
Cùng lúc đó, ở năm vị trí khác, Chúng Viện Minh, Thánh linh viện, Huyết Thiên Đô, Vũ Doanh Doanh, Tứ Hải linh viện mỗi nơi cũng xuất hiện một luồng hào quang tương tự, tất cả đều đổ vào linh trận khổng lồ bao phủ Mộc Thần Sơn.
“Ầm!”
Linh khí thiên địa sôi lên, mọi người háo hức nhìn cảnh tượng hoành tráng kia, trong lòng đều rõ ràng di tích viễn cổ được cất giữ trong linh trận đã sắp được mở!