Băng Hỏa kết hợp, Loan Phượng đua tiếng!
Coong!
Chân nguyên dư ba tùy ý thổi quét ra, một kích Mục Xích Hỏa thiêu đốt tinh huyết lại bị Mục Thiên Vũ cùng Mục Băng Vân liên thủ đỡ, thân thể hai người chỉ bay ngược đi ra ngoài, tiêu hao thật lớn, nhưng chưa bị thương.
Mục Xích Hỏa khẩn trương trong lòng, đang muốn thừa thắng xông lên, mà đúng lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng hừ lạnh:
– Đi tìm chết!
Hỗn Nguyên kích!
Theo Huyết Ẩm chi ấn xoay tròn, một cỗ lực cường đại hút ở trên thân Mục Xích Hỏa, lập tức khiến tốc độ hắn giảm đi.
Mục Xích Hỏa phát ra một tiếng tê rống, nhưng mà mặc cho hắn giãy giụa như thế nào, lại thủy chung không thể xông phá trói buộc của Huyết Ẩm chi ấn.
Sắc mặt Mục Xích Hỏa đại biến:
– Lâm Minh, ngươi chờ một chút, lão phu có lời muốn nói…
– Đi địa ngục mà nói!
Sắc mặt Lâm Minh lạnh lẽo, đâm ra một kích, Đại Hoang huyết kích dường như xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Mục Xích Hỏa.
– A a a!
Trong mắt Mục Xích Hỏa hiện lên một đạo hào quang tàn nhẫn dữ tợn, dùng hết khí lực toàn thân, một kiếm đánh xuống Đại Hoang huyết kích!
Răng rắc!
Kiếm khí sụp đổ, hỏa chân nguyên thổi quét qua, bị chân nguyên lốc xoáy đảo qua biến mất sạch, Lâm Minh đâm một kích về phía đan điền Mục Xích Hỏa.
Khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Mục Xích Hỏa cắn mạnh lưỡi, chân nguyên bao bọc bàn tay, một chưởng bổ vào Đại Hoang huyết kích.
Huyết nhục bay vụt, Mục Xích Hỏa liều chết một kích, ngạnh sinh biến đổi phương một kích hướng Lâm Minh, lệch khỏi đan điền, nhưng mà như trước vẫn đâm vào bụng Mục Xích Hỏa, xuyên qua cơ thể mà vào!
Mục Xích Hỏa miệng đầy máu, trong ánh mắt hiện lên một tia tuyệt vọng:
– Ngươi…
– Chết!
Lâm Minh mặt không chút thay đổi, Đại Hoang huyết kích xoay ở trong cơ thể Mục Xích Hỏa, xé nát lục phủ, kéo ra một đám ruột gan bầy nhầy.
Phấn Thân Toái Cốt quyền!
Chân nguyên ngưng tụ tay phải, vạn cỗ chân nguyên chấn động bùng nổ, Lâm Minh nện một quyền thật mạnh ở ngực Mục Xích Hỏa, trực tiếp đấm ngực hắn lõm xuống, xương sườn vỡ vụn!
Theo một quyền Lâm Minh, Mục Xích Hỏa như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, ngã thật mạnh trên mặt đất, sinh tử không biết.:
– Xích Hỏa huynh!
Thấy một màn như vậy, thân thể Mục Viêm Trác chấn động, hai mắt vô thần, cũng… Không còn chút tâm tư đấu tranh nữa.
Mà ở bên kia, Mục Thanh Thư cũng tối sầm trước mắt, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, hắn vốn tranh đấu cùng một đám tiểu bối, lúc này chiêu thức trong tay vừa chậm, lập tức có bốn năm đạo kiếm quang đâm vào thân thể Mục Thanh Thư, đánh hắn dập nát cả người.
– Khụ khụ khụ!
Mục Thanh Thư chống đỡ đứng dậy, miệng đầy ho ra máu, hắn nhìn Lâm Minh, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng cùng oán hận.
– Lâm Minh!
Mục Thanh Thư cắn chặt môi, cắn cho ra máu, đã đến một bước này, trong lòng hắn sinh ra tuyệt niệm, bởi vì Lâm Minh, hết thảy hắn có đều bị bị hủy, hắn mất đi Mục Thiên Vũ, mất đi địa vị đệ tử thứ nhất một thế hệ trẻ tuổi Chu Tước phân tông, thậm chí đến bây giờ, ngay cả tu vi, cùng công pháp đều mất đi.
Lâm Minh cúi người nhìn Mục Thanh Thư, trong ánh mắt không có hận ý, chỉ có thương hại, Mục Thanh Thư như vậy, còn không có tư cách để Lâm Minh hận.
– Ngươi hận ta cướp đi hết thảy của ngươi?
Lâm Minh cười lạnh một tiếng, xem thấu ỷ tưởng Mục Thanh Thư.
– Thực lực không bằng người, lại lâm vào trong ngõ cụt đi ghen tị người khác, thật đáng buồn.
Mục Thanh Thư không nói lời nào, chỉ oán độc nhìn chằm chằm Lâm Minh, chân nguyên cả người vận chuyển, xem ánh mắt Mục Thanh Thư lúc này, hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Minh.
– Muốn giết chết ta? Ngươi không có cơ hội này!
Lâm Minh đột nhiên tay nâng, một chưởng chụp thật mạnh ở ngực Mục Thanh Thư, chân nguyên cuồng bạo ào ào đi vào thân thể Mục Thanh Thư, trực tiếp đưa đánh tan kinh mạch hắn.
Tuyệt Mạch thủ.
Phốc!
Mục Thanh Thư phun ra một búng máu, chân nguyên trong cơ thể vừa mới tụ tập liền tản đi không còn một mảnh, bản thân hắn như chó chết quỳ rạp trên mặt đất, môi run rẩy, mắt nứt ra.
Lâm Minh không có thói quen cho đối thủ bất kỳ cơ hội lật lại thế cờ, đuổi tận giết tuyệt, vĩnh tuyệt hậu hoạn là cách làm an toàn nhất, đây là lúc trước Âu Dương Bác Duyên giáo huấn khắc sâu cho Lâm Minh, khi đó nếu không phải Lâm Minh xuất hiện đúng lúc, Tần Hạnh Hiên đã ngọc nát hương tan.
– Thanh Thư!
Nhìn thấy Mục Thanh Thư bị Lâm Minh một chưởng phế bỏ, Mục Viêm Trác thống khổ vạn phần, thời điểm bắt đầu tràng đánh bạc, hắn đã liệu tới kết cục thê thảm, nhưng mà lại tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ thê thảm đến bậc này.
– Được làm vua thua làm giặc, Mục Viêm Trác ta, thực xin lỗi liệt tổ liệt tông.
Mục Viêm Trác mất hết can đảm, chân nguyên cả người nổ tung, chỉ nghe một tiếng nổ vang, trên thân hắn phụt ra ra một đoàn đoàn sương máu, tự tuyệt kinh mạch mà chết!
Mục Viêm Trác cứ như vậy ngã lăn trên đất, máu tươi chảy ra.
– Đã chết.
Mục Thanh Y thở dài một hơi, tiêu diệt phản đồ sạch sẽ, nhưng mà nàng không có một chút ý tứ thoải mái cao hứng, trận nội đấu này, tuy rằng bọn họ thắng, nhưng Thần Hoàng đảo nguyên khí đại thương, tổn hại một vị trưởng lão Toàn Đan trung kỳ, một trưởng lão Toàn Đan sơ kỳ, còn có một Mục Thanh Thư tương lai tất thành Toàn Đan, nhân tính chính là như thế, vì quyền lợi mà tranh đấu, vì ích lợi mà đổ máu.
Lâm Minh nhìn thoáng qua Mục Viêm Trác, sau khi lấy ra Huyễn Diệt Mộng Quang Lôi Kinh Thiên chết lưu lại, hai tay nhúc nhích, liên tiếp đánh mấy chục đạo chú ấn, phong ấn Lôi Linh thật mạnh, lại lấy ra một cái hộp ngọc, cho nó vào bên trong.
Về phần di vật Mục Viêm Trác, Lâm Minh không hề động, những thứ này đều là của Thần Hoàng đảo, vốn không nên lấy, hơn nữa hắn cũng không thiếu mấy thứ này.