Ngừng lại trong chốc lát, Hạ Phóng nói tiếp: “Ngươi từng là ân sư của Tĩnh Nguyệt công chúa, nhìn khắp triều đình, chỉ có quan hệ của ngươi và nàng ta là thân thiết nhất. Lần này Tĩnh Nguyệt công chúa thoát chết trong gang tấc, còn lôi cả Bắc Hạ ra, ắt hẳn ngươi không thể thiếu phần liên đới, nói ngươi và Bắc Hạ âm thầm qua lại cũng không oan cho ngươi. Hoàng thượng muốn Tĩnh Nguyệt công chúa chết, nhưng ngươi lại muốn nàng ta sống, như thế ngươi còn sống được hay không cũng là một vấn đề đấy”.
“Đã vào Đại Lý Tự của ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn yên ổn mà bước ra sao? Ngươi yên tâm, chứng cứ sớm muộn gì cũng có”.
Hạ Phóng nói xong cũng không thấy Tô Vũ có phản ứng gì.
Tô Vũ ngả người vào bức tường lạnh lẽo, y phục rướm máu, hắn khẽ cúi đầu, cụp mắt, không biết ngất đi từ bao giờ.
Hạ Phóng nhìn bầu trời qua khung cửa sổ bé bằng lòng bàn tay cũng đã tối, bèn đứng dậy: “Cũng được, tối nay cứ tạm thời để ngươi làm quen với cái khổ của địa lao này, ngày mai ta sẽ tới thẩm vấn ngươi cho đàng hoàng, chưa biết chừng ngươi nghĩ thông suốt rồi sẽ chịu khai ra”.
Hạ Phóng quay đầu nhìn tranh chữ trang trí đặt trên bàn, hai con rối gỗ trước đó bị hắn ta vứt xuống đất không ngó ngàng tới nữa, còn mấy món đồ trang trí và tranh chữ này cũng khá tinh tế. Dù sao cũng là những thứ không liên quan tới vụ án, tuy hắn ta không thích tranh chữ văn nhã, nhưng đem đi tặng người khác, lấy lòng người ta, cũng không thành vấn đề gì lớn.
Đợi khi rời khỏi đó, Hạ Phóng đem tranh chữ và đồ dùng đi hết.
Khi đêm khuya thanh vắng, địa lao lạnh giá vô cùng, đối với đám ngục tốt canh ngục mà nói, cũng là một loại khổ sai.
Thế là hai tên ngục tốt bưng ra một chậu than, trong chậu đốt than đỏ rực, dùng để giữ ấm. Hai con rối gỗ trước đó bị Hạ Phóng ném xuống nền đất cũng bị lấy ra để lót thêm vào chậu.
Ban ngày, sau khi Thẩm Nguyệt rời khỏi sông Dương Xuân, nàng về thẳng Tần phủ.
Khi về tới Trì Xuân Uyển, vào trong phòng, nàng không ra ngoài thêm lần nữa. Nàng hờ hững ngồi trên bàn đọc sách bên cửa sổ như người mất hồn, trông ra cảnh sắc tiêu điều bên ngoài mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Thôi thị và Ngọc Nghiên tất nhiên rất sốt ruột, mấy lần ra ra vào vào nhưng nàng vẫn duy trì tư thế ngồi bất động, chưa từng thay đổi.
Hai người cũng không dám quấy rầy nàng.
Thẩm Nguyệt từng không biết khi xưa Tô Vũ đã phải vắt óc khổ cực như thế nào để tìm hết mọi cách cứu mình, bây giờ cũng đến lượt nàng trải nghiệm.
Nàng nhất định phải cứu Tô Vũ, bất luận là dùng cách gì.
Đợi khi Ngọc Nghiên lấy hết can đảm vào gọi nàng, gọi mấy tiếng liền thì Thẩm Nguyệt mới hoàn hồn, phát hiện trời đã tối từ bao giờ.
Ngọc Nghiên nhắc nhở: “Công chúa, nên dùng bữa tối rồi”.
Nàng đã vô thức ngồi cả chiều.
Cơm canh được bưng lên bàn, Thẩm Nguyệt không hề muốn ăn. Ngọc Nghiên vội vàng đi mời Tần Như Lương cùng tới ăn tối, làm vậy cũng là để hắn ta khuyên nhủ Thẩm Nguyệt.
Thôi thị ở bên cạnh nói: “Dẫu sao công chúa cũng nên ăn chút đi, ăn no mới có sức nghĩ cách cứu đại nhân”.
Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Nhị nương yên tâm, ta sẽ không ngược đãi cơ thể mình vào lúc này đâu”.