Sức mạnh thật lớn!
Ứng Hoa Niên cau mày, nhưng vào lúc này, một chưởng khác của đối phương lại đánh qua.
“Tôi tự lượng sức!”
Ứng Hoa Niên khịt mũi, trở tay một chưởng đập vào lòng bàn tay kia.
Bùm!
Sức mạnh lại lần nữa lan truyền, hai bên chắn động thoái lui.
Ứng Hoa Niên ánh mắt lạnh lùng, trong con ngươi hiện lên một tia hung hãng, không dùng lại, lập tức xông tới, muốn thừa thắng xông lên đuổi đánh không cho Lâm Dương có chút cơ hội để thở.
Nhưng chính vào lúc khi ông ta muốn cử động thì phát hiện cơ thể đã cứng đờ rồi, đôi chân nặng như ngàn cân, nhấc chân lên cực kỳ khó khăn, đôi tay cũng như vậy, khi cố gắng hết sức thì mới miễn cưỡng nhắc lên được, chứ đừng nói tới việc muốn phát động tấn công Lâm Dương lần nữa.
“Chuyện này là sao vậy?”
Vẻ mặt của Ứng Hoa Niên ngưng tụ, vội vàng nhìn nắm đấm của mình, chỉ thấy một cây kim bạc dài đang lủng lẳng ở đó.
Đây là lúc nãy khi đối chưởng với Lâm Dương lưu lại?
Ứng Hoa Niên đột nhiên ngẳng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, “Anh đã làm gì tôi?”
“Không gì cả, chỉ là tạm thời làm cho ông tê liệt một chút thôi.” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Làm tê liệt tôi sao?”
“Đúng vậy, bởi vì tôi cần một chút thời gian.”
Lâm Dương chạm vào thắt lưng của mình, khi giơ tay lên, có mười hai kim bạc đang lủng lẳng giữa các ngón tay của anh.
Hơi thở của Ứng Hoa Niên run lên.
Người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
“Đó là…”
*Tôi cảm thấy trận quyết đấu này đã sắp kết thúc rồi, cũng nên để ông nhìn rõ sức mạnh thực sự của tôi! Lâm Dương nói một cách bình tĩnh, sau đó rút một kim bạc ra, trực tiếp đâm vào ngực mình.
Bụp!
Khi kim bạc châm vào cơ. thể, toàn thân Lâm Dương đột nhiên run lên như bị điện giật.
Ứng Hoa Niên hơi giật mình.
Lại nhìn thấy Lâm Dương rất khó khăn mới có thể rút kim bạc thứ hai ra, lại đâm vào ngực mình một lần nữa.
Bụp!
Cả người lại run lên, lúc này hơi thở của Lâm Dương cũng trở nên gấp gáp.
Đồng tử của Ứng Hoa Niên đột nhiên thát lại.