“Đem cô gái nay mang tới phòng tôi!” Vương Kim Long chỉ vào Lưu Duyệt nói:”Hừ hừ,vốn bảo cô gã cho tôi. thì hôn nay có thể cho Lôi gia của các người một con đường sống, cô bay giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi. tôi chỉ xem cô là một kĩ nữ. xem tôi đùa chết Cô như thế nào!” nói xong thì chộp tới ngực của Lưu Duyệt.
“Chuyện này còn có tao nửa mà!” Tôi một tay chụp lấy tay cùa Vương Kim Long,nói “Mày có phài là muốn sờ lảo bà của tao không”
Vương Kim Long vừa định phát tác thấy tôi hành động như vậy, thì gật đầu nói:”Đúng vậy!”
“Được rồi đừng nói tao không cho mày cơ hội. mày sờ đi.” Tôi nói.
“A” Vương Kim Long không hiểu được chuyện này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
“Xong, cơ hội đã cho mày nhưng mày lại bỏ lở, vậy thì tới lược tao phạt mày.” Nói xong tôi vung tay. tát vào mặt của Vương Kim Long.
Vương Kim Long ở Vương gia chính là cao thủ.còn mạnh hơn so với những người áo đen kia không it. Hắn thấy tôi ra quyền phổ thông Vương Kim Long đứng im không né tránh. làm cho khi quyền của tôi tới, một bên ma của hắn đã lỏm xuống mọi vỏ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá được.Tôi chưa xử dụng chiêu thức gì. thì đã đánh bại cao thủ võ lâm.
Đương nhiên.tôi cũng không bỏ qua cho Vương Kim Long dể dàng như vậy tôi một cước đá ra. trúng ngay hạ thể của Vương Kim Long. làm cho người này bay ra ngòai.
Hắn không kịp kêu tiếng nào đã ngất đi. xem ra hứng thú nhân sinh chắc là phãi bỏ dở rồi.
Lúc này. những người áo đen kia của Vương gia mới kịp phản ứng. những tiếng súng đinh tai vang lên.Tếng súng kết thúc. thì tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. một cảnh tượng kỳ dị. làm mọi người kinh ngạc há hóc mồm.
Hắc y nhân nhìn thấy Thiếu chù nhân bị đánh. không hẹn mà cùng cằm súng bắn vào tôi thế nhưng vừa lúc đó quái sự đã xuất hiện.Đạn vốn là bắn vào người tôi. Nhưng giữa đường lại quay ngược lại bay về vị trí ban đầu. Nhiều người nổ súng thì lại càng nhiều người chết thảm.
Vương Vi Hán cũng bị cảnh tượng này làm cho cả kinh nói không ra lời hắn không thể tin tưởng được, thế cục do mình bố trí lại có thể tan biến trong chốc lát!
Tôi nhàn nhả đi lên chủ tịch đài. Vương Vi Hán nhìn tôi cũng không có hành động gì cả. bởi vì hắn đã hoàn toàn chấn kinh rồi hắn cũng biết, vớii tôi mà nói. cho dù có phương pháp phản kháng nào. cũng chỉ là vô dụng
“Cậu rốt cuộc là ai?” Vương Vi Hán tận lực cố gắng trấn tỉnh bản thân thế nhưng mà thâm tâm của hắn lại run rảy.
“Tôi? Ha ha. tôi là ai. ông không phải rất rỏ hay sao? Cháu của ông muốn sờ lảo bà của tôi. Vậy thì ông nói nên làm thế nào đây?” tôi cười hỏi.
“Cậu. . .cậu muốn thế nào” Vương Vi Hán mặc dù biết hắn không có tư cách nói điều kiện với tôi nhưng hắn vẩn hỏi câu này.
Thực lực chính là tất cả,vừa rồi bọn họ biểu hiện ra thực lực làm cho người khác khuất phục. mà thực lực của tôi giờ lại cao hơn họ, cho nên họ phải khuất phục
Vương Vi Hán cảm giác mình thật là thất sách chưa điều tra rỏ tình huống mà đã ra tay, đây chính là điều tối kỵ
“Tôi chẳng muốn gì cả. hơn nủa không phải là tôi muốn gì, mà là ông muốn gì” Tôi nhìn Vương Vi Hán một cái nói.
“Được rồi.. tôi muốn có tài sản của những người này. nên tôi mới hạ thủ với họ. cậu không muốn gì. tại sao lại ngăn cản tôi. việc này có lợi gì cho cậu”Vương Vi Hán hỏi ngược lại.
“Ha ha. ông nói câu này thực là buồn cười. ông không tự mình làm mình hồ đồ đấy chứ? Từ trước tời nay. tôi chưa từng làm chuyện không liên quan tới mình. Ví dụ như chuyện cháu ông giết Tư Đồ Lượng. tôi chỉ coi như đang xem kịch.” Tôi cười nói.
“Nếu như vậy tai sao câu lai…”Vương Vi Hán ánh mắt có chút lóe ra.
“Sao lại? Nếu như thằng cháu của ông không động tay chân với lảo bà của tôi. thì tại sao tôi phải quản chuyện nhàn rổi!”Tôi cười lạnh nói: “Các người hôm nay có thể cầm tài sản đi. thế nhưng, đáng tiếc, tại sao cháu ông lại động vào lảo bà của tôi chứ?”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 508: Xuất hiện thu hoạch