“Thiếu gia, chúng tôi đều đã xử lý tốt, tuyệt đối không ai nhìn thấy.”
Thượng Quan Kỳ có chút không vui, nhưng không có nhiều tức giận: “Vậy sao bây giờ cảnh sát lại tới?”
Quân ca không nói nên lời.
Minh Thù giơ tay: “Ta báo cảnh các ngươi cưỡng đoạt dân nữ, đây là phạm pháp, ta bảo vệ quyền lợi của mình, không có ý xấu.”
Cảnh sát tới cũng quá chậm rồi, hiệu suất làm việc của Lục Mao càng ngày càng thấp, khấu trừ đùi gà! Trừ hai cái đùi gà!
Trẫm thật sự rất đói!
Diêm Trạm: “…” Rốt cuộc cô có biết thân phận của mình là gì hay không, động một chút là báo cảnh sát, cục cảnh sát là của nhà cô mở hả!
–
Cảnh sát thu hẹp vòng vây lại, Thượng Quan Kỳ cho người chuẩn bị dời đi.
Quân ca tới trước mặt Minh Thù và Diêm Trạm, ngữ khí không phải rất tốt: “Diêm tiên sinh, Ôn tiểu thư, sợ rằng phải khiến các người chịu ấm ức một chút rồi.”
“Không ấm ức.” Minh Thù mỉm cười, đột nhiên động thủ đá về phía Quân ca. Quân ca không ngờ Minh Thù đột nhiên động thủ đá trúng vào bụng hắn, hắn ôm bụng lùi lại mấy bước:
Thượng Quan Kỳ tiến lên ngăn Minh Thù lại: “Tiểu Ý, đi theo anh.””Đánh trả là được rồi.”
“Tại sao phải đi theo anh, anh đẹp trai hả?” Minh Thù gạt Thượng Quan Kỳ ra, lấy một cành hoa khô từ trong bình hoa ở trong phòng ra, đánh lên mặt Thượng Quan Kỳ.
“Tiểu Ý!” Thượng Quan Kỳ chỉ lẩn tránh chứ không đánh trả, ánh mắt buồn bã, chân thành nói:
“Anh thật lòng thích em, em đi theo anh đi, anh có thể vì em mà từ bỏ bất cứ thứ gì.”
“Ngươi cho là ta chết rồi sao?”
Diêm Trạm chen vào giữa hai người, hai người nhanh chóng giao đấu. Minh Thù ngược lại rảnh rỗi, nhìn hai người đánh nhau.
Có đồ ăn vặt để ăn thì càng tốt.
Diêm Trạm luôn chiếm ưu thế, thân thủ Thượng Quan Kỳ cũng không tệ nhưng mỗi lần đều sẽ bị Diêm Trạm áp chế, có thể bởi vì Diêm Trạm bị thương, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện kẽ hở.
Hình như Thượng Quan Kỳ cũng đã nhìn ra.
Đầu ngón tay hắn xuất hiện nhiều tia sáng hơn, từ trước mắt Minh Thù thoáng qua. Dường như Diêm Trạm không chú ý đến, lập tức cánh tay bị rạch một đường.
Mà đúng lúc này, thân thể Diêm Trạm nhoáng lên, sắc mặt trắng bệch, cả người đều quỳ xuống.
Thượng Quan Kỳ đá một cước vào đầu vai Diêm Trạm, thân thể Diêm Trạm ngã lên giá sách. Bên ngoài phòng có vài người xông vào ấn giữ Diêm Trạm lại.
“Loại thủ đoạn như vậy, ngươi cũng dùng?” Diêm Trạm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo.
Thượng Quan Kỳ sửa sang lại quần áo, vẫn là dáng vẻ ôn hòa: “Tiểu Ý, hiện tại đến phiên em lựa chọn, đi theo anh, hay là nhìn thấy hắn chết.”
Minh Thù muốn tìm đồ ăn vặt để an ủi nhưng trong túi trống rỗng, cô cong lưỡi, chậm rãi nở nụ cười: “Anh đã làm gì anh ấy?”
“Chỉ là một chút thuốc, không cần khẩn trương. Tiểu Ý…” Thượng Quan Kỳ tới gần Minh Thù, ánh mắt dịu dàng như nước:
“Đi theo anh đi, anh về nước chính là vì em. Chỉ cần em đi theo anh, em nói gì anh cũng đồng ý.”
“Anh thật sự thích em?”
“Tiểu Ý, anh yêu em.”
“Người yêu em nhiều lắm, không hề thua kém anh.” Minh Thù mỉm cười:
“Cho nên xin anh ngàn vạn lần không nên yêu em.” Dù sao trẫm đã có người cho đồ ăn vặt.
“Tiểu Ý, em đừng ép anh.” Vẻ mặt Thượng Quan Kỳ đau khổ.
Quân ca kéo Diêm Trạm từ dưới đất dậy, vén tay áo của hắn lên, ống tiêm nhỏ dài đang đâm vào tĩnh mạch hắn. Thượng Quan Kỳ vươn tay về phía Minh Thù: “Tiểu Ý, em không muốn hắn chết thì hãy đi theo anh.”
Minh Thù cười đưa tay qua, Thượng Quan Kỳ thần sắc vui vẻ, giọng nói kích động: “Tiểu Ý, anh biết là em nhất định sẽ đi theo anh.”
“Ôn Ý!”
Diêm Trạm dường như là hét lên.
Cô dám đi theo hắn, hắn sẽ giết chết cô.
Nụ cười Minh Thù vẫn như thường, như không nghe thấy tiếng Diêm Trạm hét. Song lúc ngón tay Minh Thù chạm tới Thượng Quan Kỳ, cô giữ hơi chặt, cả người Thượng Quan Kỳ bị quật ngã trên mặt đất, đồng thời Quân ca kêu lên một tiếng, người bên cạnh Diêm Trạm đều té xuống đất một cách kỳ quái.
Thân thể Diêm Trạm thuận thế trượt xuống mặt đất.
Minh Thù giơ chân chặn Thượng Quan Kỳ lại, hạ giọng cảnh cáo: “Thượng Quan Kỳ, anh không nên lấy anh ấy ra uy hiếp em.”
Minh Thù từ bên người Thượng Quan Kỳ đi qua, đỡ Diêm Trạm dậy, tiện tay túm lấy thú nhỏ trên mặt đất thả lại vào trong túi.
Lục Mao từ cửa sổ thò đầu vào, vài người tiện thể nhảy vào: “Đại tiểu thư, đi mau, cửa chính đã bị bao vây rồi.”
Diêm Trạm dựa vào Minh Thù, hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Thượng Quan Kỳ, có một cảm giác kì lạ rất vượt trội.
Thượng Quan Kỳ bị người Lục Mao chĩa súng vào đầu, hắn chỉ có thể nắm chặt bàn tay, không cam lòng nhìn Diêm Trạm dương dương đắc ý được Minh Thù đưa đi.
Rời khỏi khu biệt thự, đoàn người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.