Hai gã võ sĩ Phong Quốc nhìn qua rất tỉnh táo, một đường đi tới, thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh.
Tuy rằng đi lại trong rừng, nhưng cũng bay bởi vì quanh năm suốt tháng có thương đội qua lại, cho nên trong núi lớn này cũng có một đường lớn không tính là hẹp, tuy rằng không thể so sánh với quan đạo các nước khác, nhưng trong núi non trùng điệp như vậy có một con đường người trước đi ra mà thành cũng là khó được.
Đi hơn nửa ngày, ngẫu nhiên gặp phải một số người Phong, đầu đều quấn khăn bố màu đen, thắt lưng treo con mồi, phần lớn là thợ săn Phong Quốc, nhìn thấy đoàn xe liền tránh né xa xa, căn bản không tiến tới tiếp xúc, chỉ trốn sau cây cối xa xa, nhìn đoàn xe chậm rãi rời khỏi.
Hàn Mạc hơi nhíu mày, tiến vào Phong Quốc hơn nửa ngày, cũng không nhìn thấy nhà ở của người Phong, điều này khiến hắn rất kỳ quái, chẳng lẽ người Phong không ở trong nhà sao?
Trầm Lão Tam ở ngay bên người hắn, hắn không khỏi nói nghi vấn của mình ra, Trầm Lão Tam vội nói:
– Đại sự, không nhiều người Phong ở phân tán, chủ yếu tập trung trong hàng rào.
Hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói:
– Mỗi trại của Phong Quốc, đều tụ tập mấy chục “Lạc”, mỗi một “Lạc” là một họ lớn, có hơn một ngàn người, mấy chục “Lạc” tạo thành một trại lớn. Đợi một lát sẽ thấy phòng xá!
– Lạc?
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:
– Ta quả thật chưa nghe qua tên này!
Trầm Lão Tam cười nói:
– Người không thường xuyên tới Phong Quốc, cũng sẽ không rõ ràng chuyện này.
Hắn ghé sát lại hỏi:
– Đại sự, ngài có biết người Phong thờ phụng cái gì?
Hàn Mạc mỉm cười hỏi:
– Là cái gì?
– Xà Thần!
Trầm Lão Tam thấp giọng nói, nhìn hai gã võ sĩ Phong Quốc phía trước mặt, thấy bọn họ cũng không chú ý bên này, mới thấp giọng nói:
– Người Phong Quốc đều nói bọn họ là con cháu Xà Thần. Ở Phong Quốc bọn họ có một truyền thuyết, truyền thuyết Xà Thần từng kết hợp với một cô gái, sinh ra rất nhiều đứa bé, trong đó có con cháu tám đứa bé truyền thừa qua nhiều thế hệ… Đây là tám nhà lớn của Phong Quốc!
– Tám nhà lớn của Phong Quốc?
– Vâng!
Trầm Lão Tam gật đầu nói:
– Tám trại lớn của Phong Quốc, mỗi một trại đều có vài chục Lạc, nhưng có thể đảm nhiệm Thổ quan, chỉ có thể là người trong “Phúc Lạc” mới có thể được chọn!
Hàn Mạc càng nghe càng mơ hồ, không khỏi nhíu mày.
Trầm Lão Tam gãi đầu, dường như cảm thấy năng lực giải thích của mình cũng không quá tốt, nghĩ nghĩ một chút, mới thấp giọng nói:
– “Phúc Lạc” kia chính là Lạc trong tám trại lớn của Phong Quốc, mỗi trại chỉ có một Phúc Lạc, theo cách nói của người Phong, Lạc khác đều là chi nhánh của “Phúc Lạc”. Chỉ có Phúc Lạc từ xưa đến này vẫn do con cháu con trai trưởng của Xà Thần kế thừa xuống, Lạc khác là chi nhánh của các người con khác, là bộ lạc phụ thuộc Phúc Lạc… Giống như Miêu Y trại không xa phía trước, hình như Phúc Lạc của bọn họ là Thát Qua gia, Thổ quan Miêu Y trại chỉ có thể do người của Thát Qua gia đảm nhiệm, mà Lạc khác sẽ nghe theo Thổ quan Thát Qua gia hiệu lệnh. Trong mắt bọn họ, Thát Qua gia là gia chủ của bọn họ, thuộc về quý tộc Phong Quốc!
Hàn Mạc nghe đến đó mới mơ hồ rõ ràng một chút, lại cảm thấy tám nhà lớn của Phong Quốc hơi tương tự với chín thế gia lớn của Yến Quốc.
Dưới chín thế gia lớn cũng có vô số gia tộc phụ thuộc, chẳng qua chín thế gia lớn của Yến Quốc là thế gia có công lập Yến Quốc, mà tám trại lớn của Phong Quốc, là con cháu Xà Thần trong truyền thuyết.
Con cháu Xà Thần cái gì, Hàn Mạc không tin, chỉ sợ từ rất sớm, tổ tiên tám nhà lớn của Phong Quốc cố làm ra vẻ huyền bí biên ra chuyện xưa, đối với người Phong thờ phụng Xà Thần mà nói, chuyện xưa truyền thuyết, hữu hiệu nhiều hơn so với các thủ đoạn khác nhiều lắm.
Lúc trước tám nhà lớn hiển nhiên cũng làm đủ chuyện, cho nên nhiều thế hệ truyền xuống, tám nhà lớn quả thật trở thành con cháu của Xà Thần của người Phong.
Đương nhiên, Hàn Mạc không biểu lộ ra suy nghĩ này, càng không thể biểu lộ ra trước mặt người Phong, nếu không đối với người Phong thờ phụng Xà Thần mà nói, đó là ô nhục rất lớn đối với thần linh bọn họ thờ phụng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Đối với chế độ hành chính ngạc nhiên cổ quái này của Phong Quốc, Hàn Mạc rất tò mò, đang muốn hỏi nhiều một chút, trong giay lát lại mơ hồ nghe được một âm thanh cực kỳ quái dị truyền tới từ phía trước.
Sau khi hắn luyện tập “Khí kinh”, cảm giác của ngũ quan vượt xa người thường, đoàn xe còn đang đi, nhưng Hàn Mạc có thể nghe được, âm thanh truyền đến mơ hồ kia, mang theo tiếng gào, tiếng đánh nhau hỗn loạn.
Hàn Mạc nhíu mày, không khỏi giục ngựa tiến lên, tới bên người Thiết Khuê, thấp giọng nói:
– Thiết tiêu đầu… dường như phía trước không bình thường?
Thiết Khuê nhíu mày, liếc Hàn Mạc một cái, lập tức nhắm hai mắt nghiêng tai nghe một chút, rất nhanh liền nói:
– Phía trước có chuyện, tất cả mọi người dừng lại, bảo vệ hàng hóa!
Hai gã võ sĩ Phong Quốc cũng cảm giác được khác thường, rút bội đao ra, giục ngựa tiến lên hộ vệ phía trước đoàn xe, một gã võ sĩ trong đó cao giọng nói:
– Các ngươi đừng sợ, mỗ ở đây bảo vệ các ngươi an toàn!
Hàn Mạc liếc mắt đánh giá hai gã võ sĩ Phong Quốc, cũng không thể tưởng được, gặp phải tình huống khác thường, hai gã võ sĩ Phong Quốc này thật sự ra mặt, xem ra đạo đức nghề nghiệp lính đánh thuê Phong Quốc quả thật rất cao.
Đoàn xe đã dừng lại, đám tiểu nhị hiệu buôn tụ tập lại, tựa vào chung quanh xe ngựa, đám tiêu sư còn lại ở bên ngoài tay cầm vũ khí, trận địa sẵn sàng đón địch.
Hồng Tụ thúc ngựa tiến lên bên cạnh người Hàn Mạc, tự nhiên là phải bảo vệ Hàn Mạc.
Rất nhanh, tiếng đánh nhau phía trước trở nên rõ ràng, nghe được từng tiếng hô lớn:
– Bắt lấy con lợn cái kia… nàng là thủ lĩnh đám Hồng đầu nhân!
