“Đó là em kết nghĩa của ta, ngươi phải dựa theo vai vế mà gọi cô cô.” Mạc Vân Thiên đau đầu, liếc Bạch Vô Thanh yên lặng thưởng trà bên cạnh, vội nói, “Trưởng lão Bạch, anh đến phân xử đi, Dạ Lăng có nên gọi em ta là cô cô không?”
Bạch Vô Thanh không ngờ là chuyện này lại dây đến cả hắn, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, nghiêm túc nói, “Nên.”
Ánh mắt hắn nhìn Lãnh Dạ Lăng lạnh đi không ít.
Lúc này Lãnh Dạ Lăng mới phát hiện ra, Bạch Vô Thanh vậy mà ở đây??
“Sao ngài cũng ở đây?” Lãnh Dạ Lăng hoàn toàn không bình tĩnh được, ánh mắt lạnh lẽo chú ý đến Bạch Vô Thanh, “Trưởng lão Bạch, ngài là tu sĩ chính phái của Tinh Nguyệt môn, đến Ma tông ta không tốt lắm đâu?”
“Sao lại nói thế. Thiếu tông chủ cũng thỉnh thoảng chạy đến Tinh Nguyệt môn ta, còn có quan hệ không rõ với đệ tử Tinh Nguyệt môn Phượng Phi Linh, ta cùng lắm chỉ là bắt chước thiếu tông chủ không thèm để ý ma đạo chính đạo thôi.”
Nhìn đồ nhi mắc nghẹn, Mạc Vân Thiên suýt chết cười, trong lòng buông lỏng ra. Còn non và xanh lắm, chắc tại vì hắn chiều quá nên mới bị mọc lệch lạc ra lúc nào không biết.
“Ngài…” Lãnh Dạ Lăng hoàn toàn không ngờ rằng, thánh nữ cô cô mà y tràn đầy mong chờ vậy mà lại là Đường Quả.
Thật quá buồn cười.
Càng buồn cười hơn là, Bạch Vô Thanh thế mà lại ở đây, dường như còn đứng về phe Đường Quả.
“Mạc đại ca, đồ nhi anh hình như không muốn gọi ta là cô cô lắm.” Đường Quả đúng lúc mở miệng, mỉm cười, “Không sao cả, không cần biết có gọi hay không, ta vẫn là cô cô nó, đây là chuyện cả Ma tông biết, về sau là chuyện cả giới tu luyện biết.”
Đầu Lãnh Dạ Lăng đã bị câu “là cô cô nó” chiếm lấy, vô cùng đau.
Không, không có khả năng, còn lâu ả mới là cô cô y.
“Nằm mơ đi!” Lãnh Dạ Lăng hung ác nói.
Đường Quả nhẹ cong môi, “Sự thật không cho phép ngươi phủ nhận.”
Gương mặt lạnh nhạt của Bạch Vô Thanh đột nhiên lộ ra một nụ cười, “Thiếu tông chủ, ngươi phải gọi nàng là cô cô.”
“Ngươi cút!” Lãnh Dạ Lăng phẫn nộ, “Bạch Vô Thanh, tốt nhất là ngươi xéo về Tinh Nguyệt môn của ngươi đi, bớt nhúng tay vào chuyện của Ma tông chúng ta.”