Trong lôi quang, rõ ràng có lửa cháy bừng bừng bốc lên.
“Khốn kiếp, ngự hỏa thì ngự hỏa đi, ngươi còn dùng lôi?
“Ha ha ha ha, lôi hỏa, lôi hỏa, lôi đình sinh hỏa, mộc hỏa tương sinh uy lực vô cùng. Cái gì gọi là Thiên lôi câu động Địa hỏa, đúng là chút lễ này!”
“Xem ta cho cả cái miệng của ngươi và lôi hỏa của ngươi cùng đông cứng lại đây!”
…
Trên Thiên Đạo Phong, vô số hào quang lấp lánh, tiếng sấm và tiếng gầm gừ không ngừng truyền ra.
Bởi vì được bài bố trận thế xảo diệu, từng đạo tràng được xếp cao thấp không đồng nhất trên ngọn núi. Tiên tu khắp nơi đều có thể nhìn thấy rõ đài Luận đạo.
Có người nhắm mắt dưỡng thần không để ý, có người như lâm vào trầm tư, có người lòng đầy căm phẫn, cũng có người lắc đầu cười…
Mà ở Tiên Lai Phong, năm người Kế Duyên cũng đã nghe được động tĩnh trên Thiên Đạo Phong. Bọn hắn vừa thi pháp duy trì trạng thái cân bằng hiện tại, vừa rảnh rỗi bình phẩm từ đầu đến cuối.
Lão ăn mày vừa cười vừa nói.
“Ha ha, xem ra đại hội Tiên Du đã chính thức bắt đầu rồi!”
Theo lão ăn mày, tiếng chuông ngân lúc trước không có nghĩa là đại hội Tiên Du đã khai mạc, giờ mới tính.
Kế Duyên, Cư Nguyên Tử và Chúc Thính Đào nghe vậy thì không nói gì, còn lão Long cười nhạo một tiếng.
“Tiên nhân cũng tục khí như vậy à?”
Nghe nói vậy, ba người kia nhìn lão Long nhưng đều im lặng. Chỉ có Kế Duyên vui vẻ tươi cười nói.
“Tiên khí là gì? Tục khí là gì? Lên trời đi xa chỉ điểm giang sơn? Cò kè mặc cả giữa phố chợ? Giữa hai người liệu có phân chia cao thấp?”
Nếu là người khác nói, lão Long nhất định sẽ bật lại liền, nhưng người nói là Kế Duyên. Lão Long cảm thấy bản tâm Kế Duyên như thế nên cũng không khỏi suy nghĩ nhiều thêm mấy phần.
“Đều là ‘Đạo’, quả thực không phân chia cao thấp.”
Lão Long vừa nói xong, ngoại trừ Kế Duyên, sắc mặt ba người còn lại lập tức trở nên khá hơn. Chúc Thính Đào cười nói.
“Long Quân nói rất có lý, nhưng đạo không phân cao thấp, người luận đạo cũng có cao thấp, cũng vui vẻ đi tranh đoạt một cái cao thấp đấy… Bởi vì có câu ‘đạo bất đồng, người gặp nhau’. Khi gặp phàm nhân, lòng ta không gợn sóng, nhưng gặp đạo hữu thì…”
Lão ăn mày nói tiếp.
“Gặp đạo hữu, ta lột da mẹ ngươi luôn!”
“Ha ha ha ha ha ha. . .”
“Lỗ đạo hữu nói rất hay! Tuy thô tục nhưng chính là chút lễ này!”
Lão Long cũng cười rộ lên. Quả nhiên, những người được Kế Duyên nhìn trúng đều rất có ý tứ.
Thực ra bầu không khí quan trọng lắm đấy. Khi lão Long mới đến, ngoại trừ nói chuyện với Kế Duyên, lão luôn có sự ngăn cách với ba người khác. Mà bây giờ, lớp ngăn cách ở đây đã biến mất.
Dưới tình hình này, thật ra ở Tiên Lai phong cũng đang “luận đạo”. Mặc dù là thảo luận chuyện ở Thiên Đạo phong, bọn họ cũng đang bàn luận về chuyện luyện bảo.
Ở một mức độ nào đó, việc luận đạo ở Tiên Lai phong chất lượng hơn rất nhiều, giờ ở Thiên Đạo phong đang là cãi lộn rồi.
Bởi vì năm người trên Tiên Lai phong chỉ nói về Âm Dương Ngũ Hành, khác hẳn tranh chấp ở đài Luận đạo trên Thiên Đạo Phong. Năm người đều vì một mục đích chung, cân bằng ngũ hành đạt tới Âm Dương trên pháp bảo. Tất cả mọi nỗ lực đều vì luyện thành pháp bảo. Vì vậy, tình cảnh luận đạo ở đây cực kỳ hài hòa, cũng khách quan và khiêm tốn hơn.
Ngoại trừ Kế Duyên, bốn người khác đều là những ‘học cứu Thiên nhân’ đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng. Nhưng tư duy của Kế Duyên lại nhạy bén, cách giải thích độc đáo, hơn nữa ở một trình độ nhất định thì kinh nghiệm kiếp trước của hắn cũng được xem như là ‘học cứu thiên nhân’ rồi.
(*) học cứu: chế độ khoa cử thời Đường, chỉ người chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
Năm người va chạm vào nhau, khiến tia lửa tung tóe, sau đó dần biến từ không thể thành có thể. Vì giữa thiên địa, vốn dĩ Ngũ hành đã hài hòa nhau một cách kỳ diệu, thế nên khi năm người bọn hắn cố gắng tìm lấy từng điểm phù hợp giữa Ngũ hành và Âm Dương, vậy cũng chính là ngẫu nhiên hòa hợp với Thiên đạo.
Giống như lúc trước Kế Duyên ngồi luận đạo cùng Phật ấn Minh Vương ở Đại Lương Tự, lúc trước khơi dậy tất cả biến hóa, làm cho Đạo Lương Tự phải phong bế ngay lập tức. Giờ phút này, năm người ngồi trong Vân Hà Uyển ở Tiên Lai phong, theo luyện khí thâm nhập, dưới đạo uẩn, cũng càng ngày có càng nhiều dị tượng kỳ quái hiện ra.
Màu sắc trên Tiên Lai phong vốn đang rút đi, ánh sáng nhàn nhạt bao phủ toàn bộ ngọn núi, đang sinh ra biến hóa trên phương diện một loại “đạo”.
Luận đạo đến “Mộc”…
Trong núi, vạn cây xanh biếc, cả ngọn núi đều là cảnh hoa cỏ đua nở;
Luận đạo đến “Hỏa”…
Màu sắc và hoa văn đỏ thẫm như liệt diễm, lá cây màu trắng như cả cánh rừng bị thiêu cháy;
Luận đạo đến “Thổ”…
Khắp núi nhiệt lượng tiêu tan hết, gió thu đã thổi qua bao nhiêu năm tháng;
Luận đạo đến “Kim”…
Lá rơi cành khô lộ ra vẻ cứng cỏi, đá cứng nhọn lộ ra vẻ sắc bén;
Luận đạo đến “Thủy”…
Trên trời rơi xuống đóa hoa trắng như tuyết, hết thảy nhu tình đều thuộc về mùa xuân.
Đủ loại biến hóa hiện ra theo đạo âm dương, không có quá trình đấu pháp khoa trương, cũng không có lôi âm chấn động núi rừng. Và sự im lặng hầu như đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của đám tiên tu trên Thiên Đạo phong, ngay cả đài Luận đạo cũng đã hạ nhiệt không ít.
Giang Tuyết Lăng đứng ở đình của Nguy Mi Tông, nhìn về đủ loại biến ảo trên Tiên Lai phong. Sự biến ảo này có chút giống với cảm giác mà Linh phù Thiên Đạo phong mang lại, đều là bản chất không thể thắng được “Đạo”.
“Các ngươi xem, ta đã nói từ lâu… đại hội Tiên Du sớm đã bắt đầu rồi… còn không tin…”
Chỉ là bây giờ, đám vãn bối Nguy Mi Tông đều tạm thời không nghe thấy Giang Tuyết Lăng nói gì. Từng đứa đều tâm trì thần mê nhìn về Tiên Lai phong.
Nguy Mi Tông bên này như thế, Ngọc Hoài Sơn bên kia cũng vậy. Thậm chí, Đại Dương Cung, Băng Phong Các đều như vậy. Trong mắt các tu tiên chi sĩ, mỗi người sẽ nhìn thấy một Tiên Lai phong khác nhau, có người nhìn thấy bốn mùa thay đổi, có người nhìn thấy thiên địa đạo diệu.
Chưởng giáo Cửu Phong Sơn cũng đứng lên nhìn về Tiên Lai phong. Vị nam tử vẫn đang đứng bên cạnh. Trong mắt hai người, biến hóa ở Tiên Lai phong càng là tuyệt vời không thể tả.
Nam tử bỗng cười thành tiếng.
“Ha ha ha ha. . . Triệu Chưởng giáo, xem ra ta đã nhầm hội trường của đại hội Tiên Du rồi!”