Trong lòng nghĩ vậy, khẽ vươn tay, lấy ra ngọc bài trên thi thể của Nguyên Hằng trưởng lão, tinh thần quét qua bên trong.
Hai tháng trước hắn và Phong Lang vương cố sức, gần như vẫn lạc mà không lấy được. Mà bây giờ lại dễ dàng như vậy… Chuyện này không khỏi làm cho Nhiếp Vân cảm khái.
Sưu..
Tâm thần chạm vào ngọc bài, một đạo ý niệm huyền ảo lập tức khắc sâu vào trong đầu hắn.
– Ma Ha thần chưởng?
Nhìn thấy công phu trong đầu, hai mắt Nhiếp Vân lập lòe.
Ma Ha là từ mà Phật gia thường dùng, rộng lớn, cao cường, không có cách nào cân nhắc.
Phật gia giống như Long tộc vậy, là một chủng tộc thần bí mà khổng lồ. Phù Thiên đại lục cơ hồ không có ai từng gặp, tuy nhiên rất nhiều nơi lại có truyền thừa của bọn họ.
Chưởng pháp mà Nghiêm Minh Tử lưu lại không ngờ lại có tên như vậy. Còn chưa thấy nội dung thì một cỗ khí thế đã tràn ngập chung quanh, khiến cho hắn nhìn càng xa, càng rộng, càng cao hơn.
Tâm cảnh cũng theo đó mà trở nên khoáng đạt.
– Thức thứ nhất, Thiên địa vô lượgn.
Xem nội dung nguyên vẹn bên trong, Nhiếp Vân nhắm mắt lại, cẩn thận nghiền ngẫm.
Thiên Địa vô lượng, một chưởng này đánh ra thiên địa sụp đổ, núi sông dao động, khoáng đạt mà phong phú. Toàn bộ lực lượng cấu thành một chưởng, chỉ cần ra tay không ai có thể ngăn cản.
– Đáng sợ.
Nếu như chiêu này đánh ra, cho dù không cần lực lượng cơ bắp, chỉ bằng vào chân khí, chỉ sợ ngay cả cường giả Lĩnh vực cảnh sơ kỳ cũng có thể thoáng cái chụp chết.
Cảm nhận uy lực của chưởng này, cơ bắp toàn thân Nhiếp Vân nhẹ nhàng run rẩy.
QUá mạnh mẽ, quả thực quá mạnh mẽ.
Thực lực của hắn hiện tại có cơ bắp, có Đại lực đan điền, tăng thêm chân khí mới có thể chiến một trận với cường giả Lĩnh vực cảnh sơ kỳ. Mà nếu như sử dụng chiêu Thiên Địa vô lượng này mà nói, cho dù là ba cường giả Lĩnh vực cảnh sơ kỳ liên thủ, dưới một chưởng cũng sẽ biến thành bánh thịt.
Chiêu này công kích quá mạnh mẽ, lực lượng bành trướng, phạm vi rộng, căn bản không sợ người khác quần ẩu.
Càng là quần ẩu sức chiến đấu càng mạnh. Thật là đáng sợ, trên thế giới này sao lại có chiêu số nghịch thiên như vậy chứ?
– Tuy nhiên chiêu này cũng tiêu hao chân khí quá lớn. Khí hải của ta rộng lớn như vậy, dưới một chiêu thì pháp lực cũng phải khô kiệt, khó trách uy năng chiêu số vừa rồi của Nguyên Hằng trưởng lão không được tốt…
Uy lực cực lớn cũng đồng nghĩa với việc tiêu hao rất lớn. Khí hải của Nhiếp Vân hiện tại so với người bình thường lớn hơn gấp trăm lần, nhưng nếu như thi triển qua chiêu này, một chiêu qua đi, lực lượng sẽ triệt để tiêu hao hết.
Đủ để thấy được tiêu hao lớn ra sao.
Trước kia hắn còn tưở ngrằng phóng thích ra Diễm hỏa tương đối tiêu hao chân khí, nhưng mà so với chiêu số này, quả thực không tính là gì.
Khó trách Nguyên Hằng trưởng lão đánh ra Thiên Địa vô lượng lại bị hắn dễ dàng đánh bại như vậy. Khí hải kinh mạch của đối phương dù lợi hại tới đâu cũng không bằng thân thể đã được pháp quyết vô danh cải tạo như hắn.
– Nếu không có thiên phú của Nguyên khí sư thì chiêu này quả thực không nên
dùng.
Ghi nhớ toàn bộ áo nghĩa của chiêu này, trong lòng Nhiếp Vân cảm khái một tiếng.
Cũng chỉ có loại thiên phú nghịch thiên như Nguyên khí sư mới dám sử dụng tuyệt chiêu như vậy. Bằng không cho dù là hắn, một chiêu qua đi, chân khí tiêu hao sạch sẽ, muốn bổ sung đầy khí hải, không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào.
– Khó trách Nghiễm Minh Tử tiền bối nói khí hải không đủ ngàn vạn lần không nên tu luyện. Quả thực nếu như chân khí trong khí hải không có nhiều, cho dù có tu luyện cũng không đánh ra được công kích, không cẩn thận còn bị cắn trả.
Nhiếp Vân suy tư, đồng thời cũng dựa theo phương hướng vận chuyển pháp lực để tu luyện.