Không phải là cậu không thể nói chuyện mà là để sống trong gia đình này nên có những điều bất đắc dĩ buộc phải làm thế.
“Cũng may là không có gì xảy ra, nếu không thì… Cô gái này không thể tiếp tục sống nữa!” Strzyga thở phào nhẹ nhõm.
Diên nghe thế thì ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo nhìn ông ấy.
“Tôi không cho phép chú đụng đến bạn ấy.”
“Người nào lại khiến con phải tỏ thái độ như thế?” Đúng lúc này, sau lưng cậu có một giọng nói hờ hững và đầy kiêu ngạo vang lên.
Strzyga nhìn thấy nên lập tức cúi người xuống mức thấp nhất.
“Bà chủ.”
“Mę..”
Giọng Diên thoáng run lên nhè nhẹ, vất vả nói ra từ đó.
Cậu vừa thương vừa hận mẹ mình.
Strzyga đẩy cậu vào phòng đọc sách, bà chủ với vẻ ngoài xinh đẹp lộng lẫy và kiêu sa tựa vào chiếc ghế xoay, châm một điếu thuốc lá dành cho nữ.
Diên nhíu mày lại thật chặt, Strzyga mở cửa sổ ra.
“Lần này mẹ trở về sớm hơn bình thường.”
“Con đã dẫn người ta về đến tận nhà ngủ qua đêm thì tất nhiên mẹ phải về đây xem thử thế nào rồi.” Bà ta lạnh nhạt nói.
“Mẹ, bạn ấy chỉ là một người bạn của con, vô tình quen biết nhau thôi, mong mẹ có thể bỏ qua cho bạn ấy. Bạn ấy chỉ là một người bình thường, chẳng liên quan gì đến chuyện này cả!” Diễn vội vàng nói.
“Con đang… Cầu xin cho nó ư?” Bà ta nhíu mày lại thật chặt, hơi hoảng hốt về điều đó.
Cậu chưa bao giờ quan tâm nhiều đến sống chết của người khác, cả mạng mình cậu cũng chẳng màng tới nữa là. Vậy mà hôm nay cậu lại quan tâm tới một người mới quen biết mấy ngày ư?